Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 338

Có người lớn như Điền Kiến Minh xuất hiện, thay tên đổi họ làm nhanh chóng hơn, Trương Gia Hòa đổi thành Ngưu Hòa, Trương Gia Miêu đổi thành Ngưu Miêu, không còn liên quan gì đến nhà họ Trương và nhà họ Điền nữa.

Bà Điền nằm viện ngày thứ hai, Trương Hoằng Tân và Văn Nhàn Nhã đã đến bệnh viện rồi, Trương Hoằng Tân không phải đến tìm con gái, anh ta nào có tốt lành như thế, anh ta là đi theo Văn Nhàn Nhã đến bệnh viện kiểm tra.

Tuy ở rể nhà họ Văn có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng bình thường cũng dễ sống, anh ta chỉ cần làm cho tốt chuyện Văn Nhàn Nhã giao, có tiền không nói, mà còn có người đẹp bầu bạn, hơn nữa không cần ra ngoài làm lụng vất vả, đây chẳng phải là cuộc sống trong mơ của anh ta hay sao?

Hơn nữa Văn Yến Vũ cũng lớn như vậy rồi, nhiều lúc Trương Hoằng Tân cũng dỗ ngọt Văn Yến Vũ làm mấy chuyện lặt vặt, như vậy anh ta càng thoải mái.

Sau khi kiểm tra một lượt bác sĩ nói với bọn họ, Văn Nhàn Nhã mang thai rồi, Trương Hoằng Tân vui vẻ không thôi, cuối cùng anh ta lại có đứa con ruột của mình rồi, hy vọng lần này có thể sinh con trai, anh ta thực sự không muốn có con gái nữa.

Bởi vì bản thân anh ta đã có hai đứa con gái Trương Gia Hòa, Trương Gia Miêu rồi, mà Văn Nhàn Nhã cũng có một đứa con gái Văn Yến Vũ, hai người bọn họ gộp lại cũng có ba đứa con gái rồi, thực sự không cần con gái nữa.

Trương Hoằng Tân không hề bận tâm chuyện đứa nhỏ theo họ ai, dù sao anh ta cũng không cần nuôi đứa nhỏ, chỉ cần có thể giúp anh ta không phải đi làm, có thể sống tốt qua ngày là được, bản thân anh ta chính là một kẻ gian trá không thích làm việc vất vả, cưới về ở rể chính là muốn được người ta nuôi, bây giờ có phụ nữ nuôi anh ta, buổi tối anh ta chỉ cần cày ba phần đất nhà mình là được rồi, hà tất phải vất vả như vậy chứ?

Con cháu đời sau của Ngô Tú Châu, bây giờ cháu gái ngoại nhà con gái lớn là Mai Nhu đã gả vào thôn An Cư, hơn nữa cũng mang thai rồi, địa vị ổn định, cháu trai ngoại Trương Hoằng Tân nhà con gái thứ hai cũng thành con rể ở rể trong thôn An Cư, sống rất thoải mái.

Cháu gái ngoại nhà con gái thứ ba Lưu Chân Như gả cho Lý Bình Bình, bây giờ đang mang thai không nói, còn là nữ chủ nhân của gia đình nhỏ, nắm quyền lực gia đình trong tay rất lớn.

Tiếp đó là con cái nhà con trai thứ tư và con trai thứ năm, nhà con trai thứ tư có hai đứa nhỏ, đứa lớn là con trai, đã cưới vợ, tạm thời không cần bận tâm, đứa nhỏ là con gái, giờ đã mười chín, Ngô Tú Châu muốn gả cô ấy đến thôn An Cư.

Bởi vì người thôn An Cư đều có tiền, có thể gả đến thôn An Cư, người ta sẽ không bạc đãi cô ấy.

Thật ra Ngô Tú Châu cưng chiều nhất là con trai thứ năm của bà ta và Lý Minh Sơn là Trịnh Thư Ngạo, Trịnh Thư Ngạo có ba người con, đều chưa có đối tượng, bà ta muốn nghĩ cách đưa hết cả ba người con của Trịnh Thư Ngạo đến thôn An Cư.

Trịnh Thư Ngạo có ba người con, lớn nhất là con trai, năm nay hai mươi hai, người thứ hai là nữ, năm nay hai mươi, người thứ ba cũng là nữ, năm nay mười tám, đều chưa có đối tượng, Ngô Tú Châu muốn để bọn họ tìm đối tượng từ thôn An Cư.

Như vậy bọn họ đều có thể tìm được đối tượng có tiền, có thể sống cuộc sống tốt hơn.

Hôm nay, Lưu Chân Như ngồi trên ghế dựa trong sân vừa phơi nắng, vừa ăn trái cây, bây giờ cô ta mang thai rồi, Lý Bình Bình đối xử với cô ta rất ân cần, ngày nào cũng ăn cơm gạo trắng ngần, thức ăn không phải thịt thì cũng là cá, cả gà mái cũng một tuần g.i.ế.c hai con, bây giờ cô ta sống không biết thoải mái đến nhường nào.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lưu Chân Như đứng dậy đi ra mở cửa, nhìn thấy Ngô Tú Chân dẫn theo em họ Trịnh Khải Lạc nhà cậu tư và anh họ Trịnh Khải Trạch nhà cậu năm, chị họ Trịnh Khải Trân và em họ Trịnh Khải Châu.

 

 

Lưu Chân Như có chút kinh ngạc: "Bà ngoại, anh họ, chị họ, em họ, sao mọi người lại đến đây?"

"Chân Như, nghe nói cháu mang thai rồi, bà dẫn bọn họ đến thăm cháu." Ngô Tú Châu dẫn mọi người vào sân, nhìn thấy căn nhà nhỏ hai lầu mà Lưu Chân Như ở, trong lòng phần nhiều là hâm mộ, nhưng trước mắt có việc cấp bách hơn, phải đưa những người trẻ tuổi chưa có đối tượng trong nhà sắp xếp đến thôn An Cư, như vậy thì bản thân bà ta có thể qua bất cứ lúc nào và sống cuộc sống tốt đẹp.

"Cảm ơn bà ngoại, cảm ơn mọi người." Lưu Chân Như vui vẻ không thôi, vội nhận lấy đồ trong tay Ngô Tú Chân, gọi mọi người vào trong nhà chính ngồi nghỉ ngơi.

Ba cô gái nhìn quanh trong nhà Lưu Chân Như một vòng, ánh mắt đều lộ vẻ ngưỡng mộ, bởi vì Lưu Chân Như là người lớn tuổi nhất trong số bọn họ, vì vậy sắp xếp cho Lưu Chân Như trước tiên, để Lưu Chân Như gả đi trước, bây giờ Lưu Chân Như sống tốt rồi, cũng không biết khi nào bọn họ mới có thể sống cuộc sống được như vậy.

Ngô Tú Chú uống hết ly nước, lên tiếng nói: "Chân Như, bây giờ cháu đang mang thai, cần người chăm sóc, cứ để bốn đứa nó ở chỗ cháu đi! Như vậy có thể chăm sóc cho cháu, cũng tiện để mấy đứa nó xem xét đối tượng phù hợp ở thôn An Cư, cháu nói có phải không?"

Vì Trương Hoằng Tân ở rể nên cắt đứt quan hệ trong nhà, Mai Nhu ở với cha mẹ chồng, không thể sắp xếp người qua ở được, chỉ có chỗ của Lưu Chân Như rộng nhất, có chỗ cho mọi người ở.

Bây giờ trên núi rai dại, trái dại nhiều, để mọi người ở đây, có thể lên núi chạy nhảy, như vậy cũng có thể làm quen được thêm vài người, cũng có cơ hội tìm được đối tượng tốt hơn.

Lưu Chân Như gật đầu: "Được ạ, vậy cứ để mọi người ở đây đi! Nhưng mà không thể ăn không uống không được đâu đấy, phải làm việc, chị Khải Trân phụ trách giặt quần áo, Khải Lạc phụ trách quét dọn vệ sinh, Khải Châu phụ trách làm cơm, Khải Trạch cho gà và vịt trong nhà ăn, làm việc xong mọi người có thể lên núi chơi, hoặc là vào thôn chơi, trong thư viện cũng rất thú vị, mỗi ngày đều có giáo viên dạy học cho mọi người, giáo viên đều được mời từ trong thành phố đấy!"

Bởi vì mỗi người chỉ phụ trách một việc, nên mọi người cũng vui vẻ đồng ý.

Buổi trưa Lý Bình Bình quay về, nhìn thấy ba người cháu trai cháu gái bên ngoài của Lý Minh Sơn đến, thật ra cũng không vui lắm, tài sản nhà họ Lý bọn họ, suýt nữa đã bị mấy người đó chiếm mất, không ngờ bọn họ còn không biết ngại mà đến đây.

Nếu không phải nể mặt bọn họ là anh chị em họ của Lưu Chân Như, anh ta đã đuổi bọn họ đi rồi.

Ngô Tú Châu ở lại ăn cơm rồi rời đi, để lại bốn đứa cháu ngoại chưa có đối tượng ở lại, Lý Bình Bình sắp xếp ba cô gái Trịnh Khải Lạc, Trịnh Khải Trân, Trịnh Khải Châu ở lầu hai, Trịnh Khải Trạch ở lầu một.

Còn về chuyện phải làm, lúc trước Lưu Chân Như đã phân bố cho bọn họ cả rồi, bọn họ chỉ cần làm theo chuyện đã sắp xếp là được.

Nhiệt độ càng ngày càng cao, mọi người cũng ngày càng mặc quần áo mỏng hơn, Lý Trình Trình đã bắt đầu mặc váy rồi, bây giờ cô không cần phải tự mình làm mọi việc nữa, cũng có thể mặc váy rồi, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu đỏ nhân đậu, càng khiến nước da của cô trắng hơn, trắng như thể có thể phản chiếu được ánh sáng vậy, khiến Bạch Đại Sơn lúc nào cũng không kiềm được lòng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa, cô còn đeo vòng ngọc phỉ thúy loại cao cấp trên cổ tay, khiến cổ tay trắng sáng, non mịn, tựa như cổ tay trẻ con vậy, dù ai nhìn thấy cô như vậy cũng sẽ không ngờ được sau lưng cô lại có nguồn lực lớn như vậy.

Chạng vạng tối, mấy người ngồi dưới gốc dâu trong sân, ăn cơm tối trong cơn gió nhẹ, đột nhiên nghe thấy tiếng pháo, Lý Trình Trình có chút kinh ngạc: "Sao lại có người đốt pháo lúc này chứ? Chẳng lẽ..."

 
Bình Luận (0)
Comment