Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 345

Chòi nghỉ này nằm dưới chân núi, rất có khả năng có người đến đây tản bộ hoặc làm gì đó. Vì vậy Chu Hữu Tường kéo Bạch San San lên núi, đến căn nhà tranh mà thợ săn trước đây để lại.

Bây giờ đã gần vào hè, thời tiết thay đổi thất thường. Ban đêm bầu trời chớp nhoáng sấm sét, trong căn nhà tranh cũng là sấm vang chớp giật như vậy.

Sáng ngày hôm sau, ánh nắng chói chang xuyên qua cánh cửa rách nát của căn nhà tranh chiếu vào, Bạch San San tỉnh dậy trong cơn đau đầu dữ dội. Ánh nắng chói chang khiến cô ta phải đưa tay che trước mắt, một lúc sau, mắt cô ta mới thích nghi được với độ sáng này.

Cô ta ngồi dậy từ đống cỏ và nhìn thấy Chu Hữu Tường nằm bên cạnh, bất ngờ kêu lên một tiếng. Chu Hữu Tường mở mắt một cách chậm rãi và nhìn thấy Bạch San San, người khiến anh ta khó tin. Anh ta vội vàng nói: "San San, mặc dù em vì cảm thấy anh đáng thương khi bị vứt bỏ mới dùng cách như vậy an ủi anh vui vẻ, nhưng anh sẽ nhớ đến điều tốt đẹp của em và anh cũng sẽ đền đáp cho em. Anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Nhưng trước hết phải đợi Long Quyên nghỉ phép trở lại tìm anh để ly hôn một cách triệt để mới được. Hiện giờ, mặc dù cô ấy đã nói chuyện ly hôn với anh qua điện thoại, nhưng dù sao vẫn chưa làm thủ tục. Người khác không biết những chuyện này. Nếu anh công khai em với bên ngoài, mọi người sẽ chỉ nghĩ em là người thứ ba phá vỡ hôn nhân của bọn anh. Đến lúc đó, nếu Long Quyên vì tài sản hoặc là vì danh tiếng của chính cô ấy mà giội nước bẩn lên người em thì thật sự sẽ khó rửa sạch được. Mặc dù rõ ràng là cô ấy chân trong chân ngoài, là cô ấy đã quen với người đàn ông khác và đội nón xanh lên đầu anh, nhưng anh không thể để người khác hủy hoại danh tiếng của em."

Chu Hữu Tường thấy Bạch San San không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn mình lại nắm lấy tay cô ta hỏi: "San San, em hiểu ý anh chứ?"

"Tối hôm qua em khuyên anh đừng buồn, còn nói anh ưu tú như vậy, sau này nhất định có thể gặp được người phụ nữ tốt hơn. San San, anh hy vọng người đó là em. Hơn nữa, tối hôm qua chúng ta đã ở bên nhau, anh sẽ chịu trách nhiệm với em." Chu Hữu Tường ôm Bạch San San vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô ta.

Bạch San San vốn dĩ còn đang nghĩ đến việc chờ anh ba về, bảo anh ba giới thiệu cho cô ta một đối tượng ưu tú. Không ngờ chỉ sau một lần uống rượu, cô ta đã phát triển đến mức này với Chu Hữu Tường. Chu Hữu Tường hơn cô ta khoảng mười tuổi, về mặt tuổi tác vẫn còn phù hợp.

Không phải anh cả của cô ta cũng hơn Lý Trình Trình mười tuổi sao?

Chỉ là nhà của Chu Hữu Tường cũng ở nông thôn, mà mẹ anh ta... Lần trước khi đi tàu với anh hai, cô ta đã tận mắt chứng kiến sự lợi hại của mẹ anh ta!

Nghĩ đến đây, Bạch San San lo lắng hỏi: "Anh Chu, sau này anh sẽ không về quê chứ?"

"Anh không dễ gì mới bước ra ngoài, sao có thể về quê chứ? Về quê không có việc làm, chỉ có thể làm ruộng, làm ruộng có nuôi sống được bản thân không?" Chu Hữu Tường cúi đầu nhìn Bạch San San, lắc đầu nói: "Anh sẽ không về quê, anh đã mua một căn nhà lớn ở trấn Nam Nguyệt. Cuối tuần này anh sẽ dẫn em đi xem nhà nhé, thế nào?"

Bạch San San là em gái của Bạch Lâm Sơn. Ở đây anh ta chắc chắn không thể quang minh chính đại đi bên cạnh Bạch San San, nếu không sẽ bị người ta nhắc đến trước mặt Bạch Lâm Sơn. Bọn họ đến ngôi nhà ở thị trấn, đóng cửa lại, muốn làm gì thì làm, không ai biết.

"Được!" Bạch San San gật đầu, đăm chiêu như có điều suy nghĩ.

Chỉ cần không quay về nông thôn là tốt rồi. Nếu Chu Hữu Tường cũng muốn đưa cô ta về quê như Lập Nhiên thì cô ta sẽ không bao giờ đi. Dù sao còn có anh ba, đến lúc đó cô ta có thể nhờ anh ba giới thiệu cho cô ta đối tượng tốt hơn, nên hiện giờ cô ta không hề lo lắng chuyện giữa mình và Chu Hữu Tường không có kết quả tốt đẹp.

Sau sự việc của người nhà Lập Nhiên, Bạch San San không còn xem tình cảm là chuyện to tát nữa. Cô ta cũng không sống c.h.ế.t đòi hỏi người khác phải chịu trách nhiệm đối với mình nữa. Dù sao, cô ta vẫn có hai anh trai quan tâm đến mình, cuối cùng thì vẫn có người sẽ chăm sóc cho cô ta.

Chu Hữu Tường lục tung đống quần áo lộn xộn tìm ra chìa khóa nhà ở thị trấn, đưa cho Bạch San San một chiếc: "San San, ở nhà anh... Chiều thứ sáu sau giờ tan học, chúng ta đi qua đó được chứ? Chúng ta chia nhau hành động, em qua đó trước đợi anh. Anh đi chợ mua đồ, tối chúng ta nấu vài món ngon nhé, thế nào?"

Bạch San San gật đầu: "Em nấu ăn không ngon. Anh phụ trách nấu nhé?"

Chu Hữu Tường hơn cô ta mười mấy tuổi. Nếu không thể chăm sóc tốt cho cô ta, vậy cô ta ở bên anh ta để làm gì?

 

 

Cô ta chỉ muốn được người khác phục vụ.

"Được." Chu Hữu Tường vui vẻ đồng ý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó hai người chia tay nhau rồi rời khỏi đây. Những ngày sau đó, tuy hai người ngày nào cũng gặp nhau vài lần nhưng chỉ có thể liếc mắt đưa tình, không thể đi lại quá gần, sợ bị người khác phát hiện. Bọn họ vẫn luôn nhịn đến chiều thứ bảy, trong lòng hai người đều rất nóng vội.

Chu Hữu Tường đi ngang qua Bạch San San, nhỏ giọng nói: "San San, anh đi lên trấn mua đồ trước nhé."

Bạch San San gật đầu.

Chu Hữu Tường là lãnh đạo, giờ giấc đi làm không giống với nhân viên như Bạch San San. Bạch San San vất vả nhịn đến giờ tan làm, vội vàng về nhà thu dọn một vài thứ, rồi đi đến nhà Chu Hữu Tường đã mua.

Trên đường đến thị trấn, gặp một người quen đi xe đạp, Bạch San San nhờ người ta chở một đoạn để đỡ vất vả.

"Đồng chí Bạch San San, sao tối thế này cô còn đi thị trấn? Tối có về kịp không?" Người quen hỏi.

Bạch San San cười ngại ngùng đáp: "Anh hai tôi gọi điện về, nói là cần tiền mua hạt giống. Tôi sợ làm lỡ thời gian nên vội đi gửi tiền về nhà. Chỉ cần giúp được người nhà là tốt rồi, tôi về muộn cũng không sao."

Người quen nghe vậy, trong lòng bỗng cảm thấy cực kỳ ấm áp: "San San, cô thật sự là một cô gái tốt. Tôi thực sự rất hâm mộ anh trai của cô, có một cô em gái tốt như vậy."

Bạch San San cúi đầu, cười e thẹn.

Cô ta vốn dĩ giỏi dùng vài ba câu để khiến người khác có thiện cảm với mình.

Sau khi đến thị trấn, Bạch San San lấy cho người đó một nắm kẹo. Đợi người đó đạp xe đi xa, cô ta mới đi hỏi đường đến nhà mới của Chu Hữu Tường. Lúc đến trước cửa, cô ta do dự đưa tay lên gõ cửa.

Cửa mở, nhìn thấy Chu Hữu Tường đứng trong nhà, Bạch San San mới yên tâm.

Chu Hữu Tường vươn tay nhận lấy đồ từ tay Bạch San San, dịu dàng nói: "San San, em vất vả rồi."

"Biết em vất vả, vậy không phải anh nên chăm sóc cho em thật tốt hay sao?" Bạch San San nhướng mày đắc ý, bước chân qua ngưỡng cửa, đi vào sân.

Chu Hữu Tường đóng cửa sân, khóa lại, rồi vội vàng ôm Bạch San San lên, chạy về phía bên trong: "San San, mấy ngày nay không gặp em, anh nhớ em muốn chết."

"Anh Chu, em cũng nhớ anh lắm, nhớ đến mức tim của em cũng đau. Anh phải cố gắng bồi thường cho em đó." Bạch San San vươn tay túm lấy cổ áo anh ta, nũng nịu nói.

Chu Hữu Tường liên tục gật đầu: "Được, tối nay anh sẽ nấu một bàn thức ăn ngon, bồi thường cho em thật tốt."

 
Bình Luận (0)
Comment