Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 346

Sau khi dùng hành động mãnh liệt để bày tỏ nỗi nhớ nhung dành cho nhau, Chu Hữu Tường đưa tay lau mồ hôi trên trán, rồi cầm lấy lá thư trên tủ đầu giường, lấy thứ bên trong ra nói: "San San, em xem, anh không hề lừa dối em một lời nào. Trước khi ở bên cạnh em, anh đã bị người ta bỏ rơi rồi. Người ta vội vàng muốn sống chung với người khác, không có thời gian quay lại ly hôn với anh, trực tiếp gửi giấy ly hôn cho anh. Đây là muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh, không muốn gặp anh một lần nào nữa..."

Chu Hữu Tường nói xong lại lộ ra vẻ mặt đau khổ như người bị phụ bạc: "Hai người bọn anh kết hôn nhiều năm, dù có vấn đề gì đi nữa thì bọn anh vẫn có hai đứa con trai. Cô ta nói ly hôn là ly hôn, không cho anh lấy một cơ hội níu kéo. Bây giờ con trai út ở bên cô ta, sau này sẽ gọi người khác là cha, có lẽ lớn lên cũng sẽ không nhận anh nữa..."

"Anh đã hy sinh cho gia đình nhỏ này nhiều năm như vậy, không ngờ cuối cùng lại nhận kết cục như thế này. Có thể anh còn không có người để chống gậy đưa tang nữa..." Chu Hữu Tường nói đến đây, mặt đầy vẻ đau khổ rồi tự bứt tóc của mình.

Bạch San San thấy vậy, thương xót ôm anh ta vào lòng: "Anh Chu, bây giờ anh có em rồi. Có em ở đây, anh sẽ không tới nỗi không có ai để chống gậy đưa tang đâu."

Chu Hữu Tường hoang mang nhìn Bạch San San hỏi: "San San, em nói gì vậy?" Sau đó anh ta kích động đến mức ngồi thẳng người dậy: "San San, em bằng lòng sinh con cho anh đúng không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Một lúc sau, anh ta lại thất vọng cúi đầu: "San San, mặc dù anh cũng rất muốn có con với em, như vậy em sẽ mãi thuộc về anh. Nhưng anh biết, anh ba của em sẽ không bao giờ chấp nhận anh. Anh hơn em mười mấy tuổi, gần bằng tuổi anh cả của em, hơn nữa anh còn từng ly hôn, có hai đứa con trai. Anh ba sẽ không thể đồng ý chúng ta ở bên nhau, đợi anh ấy biết mối quan hệ của chúng ta, nhất định sẽ bắt ép anh và em chia tay."

"Anh Chu, anh ba em không phải là người như vậy. Chỉ cần anh đối xử tốt với em, anh ba sẽ không phản đối đâu. Trước đây anh ba phản đối em và Lập Nhiên, là vì nhà Lập Nhiên ở quá xa nhà em. Còn Lập Nhiên thì chưa đủ chín chắn, quá trôi nổi bất định. Nhưng anh thì khác, anh làm việc cẩn thận, chăm chỉ, lại còn kiếm được tiền, biết lo cho gia đình. Mà bây giờ anh cũng đã mua nhà, không cần về quê nữa. Anh ba cũng không có lý do để phản đối đâu!" Bạch San San nói.

"Thật sao?" Chu Hữu Tường không tin, nhướng mày.

Bạch San San gật đầu kiên định: "Tất nhiên là thật, hơn nữa em cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi. Nếu có thể sớm gả ra ngoài, sau này anh ba cũng không cần phải lo lắng cho chuyện của em nữa, anh ấy cũng sẽ vui vì em."

"San San, em thực sự bằng lòng sinh con cho anh sao?" Chu Hữu Tường nhìn Bạch San San không chớp mắt. Cho dù cô không bằng lòng thì có thể làm sao? Cuối tuần trước hai người đã ở bên nhau, rất có thể đã âm thầm gieo hạt, sắp nảy mầm rồi.

Bạch San San gật đầu: "Tất nhiên là em bằng lòng, vì sau này em cũng cần con cái dưỡng già mà! Nếu không có con, tuổi già chỉ có một mình, thật sự rất khổ sở!"

Chu Hữu Tường nói: "San San, anh thực sự rất vui. Cảm ơn em đã đồng ý sinh con cho anh, sau này anh nhất định sẽ cố gắng bảo vệ mẹ con em."

Sau một hồi lâu, Chu Hữu Tường mới khàn giọng bảo: "Nhưng mà Long Quyên ở bên kia đã đưa ra một yêu cầu, đó là sau này mỗi tháng anh đều phải chuyển cho cô ta một nửa thu nhập của anh, nếu không cô ta sẽ đưa đứa nhỏ đến đây, để anh nuôi dưỡng. Anh muốn cùng em trải qua thế giới hai người, lại còn phải làm việc. Sau này chúng ta còn có con của riêng mình, anh nhất định không thể để cô ta đưa đứa nhỏ đến đây được, vì vậy anh đã đồng ý với yêu cầu trả một nửa tiền lương cho cô ta. Nhưng em yên tâm, bây giờ ban ngày buổi sáng cũng dài ra rồi, sau giờ tan làm anh sẽ đến ga xe lửa giúp người khác khiêng vác đồ, anh nhất định có thể kiếm lại được số tiền đã cho đi. San San, anh sẽ không để em phải trải qua cuộc sống khổ sở đâu."

Bạch San San: "Anh Chu, em tin anh nhất định sẽ không để em phải trải qua cuộc sống khổ sở." Một khi liên quan đến tiền bạc, Bạch San San giống như một con Tỳ Hưu, cô ta nhất định sẽ không nói những lời như "Không sao đâu, anh không cần vất vả như vậy, em có tiền." Cô ta có tiền là chuyện của cô ta, Chu Hữu Tường nói sẽ nuôi cô ta là chuyện của Chu Hữu Tường. Cô ta không thể lấy tiền của mình cho Chu Hữu Tường để anh ta nuôi cô ta, như vậy chẳng phải Chu Hữu Tường không hề trả giá nào sao?

 

 

Thứ gì không trả giá để có được, ai sẽ quan tâm?

Lập Nhiên có thể dễ dàng buông tay cô ta như vậy, chẳng phải vì anh ta không trả giá gì sao? Lần này cô ta sẽ không ngốc nghếch nữa, chỉ có người khác phải hy sinh cho cô ta, còn cô ta chỉ hưởng thụ. Ai muốn cô ta trở thành người hy sinh, vậy thì quên đi!

Cô ta không thể tìm được người tốt hơn sao?

Tại sao phải hy sinh bản thân để chiếu sáng cho người khác?

Cô ta vốn dĩ không phải là người vĩ đại như vậy.

Ngày hôm sau là chủ nhật, thời đại này áp dụng chế độ nghỉ một ngày trong tuần. Vào ngày này, mọi người thường ra ngoài mua sắm, thăm hỏi họ hàng, bạn bè. Mọi hoạt động đều diễn ra vào ngày này, vì vậy bên ngoài rất náo nhiệt. Ở thị trấn, rất khó để gặp người quen. Hơn nữa Bạch San San còn đội một chiếc mũ xinh xắn, che gần hết khuôn mặt. Người bình thường thực sự khó nhận ra cô ta.

Vì vậy, cô ta vô tư khoác tay Chu Hữu Tường, đi dạo trên phố.

Bạch San San thấy một cửa hàng thời trang mới vừa nhập về nhiều chiếc váy đẹp, cô ta kéo theo Chu Hữu Tường chạy vào, chỉ vào vài chiếc váy mà cô ta thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó yêu cầu nhân viên cửa hàng lấy ra cho cô ta. Cô ta thử váy trên người mình, cảm thấy vừa vặn, sau đó yêu cầu nhân viên cửa hàng đóng gói cho cô ta.

Vào thời điểm này, giá váy rẻ nhất là bảy, tám đồng, đắt nhất là mười mấy đồng. Những mức giá này trong mắt Bạch San San đều rất rẻ, bởi vì cô ta có tiền mà. Hôm đó, người yêu mới của Lập Nhiên còn bồi thường cho cô ta một nghìn đồng. Bản thân cô ta hiện có gần ba nghìn đồng tiền tiết kiệm, vì vậy mua vài chiếc váy, cô ta không hề do dự. Hơn nữa, đây còn là những chiếc váy mà cô ta thích.

Bạch San San trả tiền, nhận lấy túi giấy từ tay nhân viên, đang định quay người rời đi thì nghe thấy tiếng "chồng" buồn nôn. Cô ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lập Nhiên và Lê Thục đang chọn quần áo bên cạnh. Lê Thục thỉnh thoảng còn đưa tay xoa bụng, đồng thời nói phải mua quần áo rộng rãi một chút để không bị siết bụng.

Bạch San San nghe đến đó, còn có gì không hiểu. Lập Nhiên đã khiến Lê Thục mang thai, vậy thì điều này chứng tỏ thời điểm họ ở bên nhau còn sớm hơn nhiều so với lúc cô ta biết, cũng có thể nói rõ Lập Nhiên chưa bao giờ thích cô ta.

Bằng không, làm sao có thể nhanh chóng bên nhau như vậy?

Nghĩ đến việc mình đã ở bên Chu Hữu Tường, coi như là trả thù Lập Nhiên. Trước đây lúc còn ở quê Lập Nhiên, Lập Nhiên muốn có cô ta nhưng bị cô ta đá một cái. Nghĩ đến việc mình là người mà Lập Nhiên không thể có được, còn Lê Thục chỉ là thế thân của cô ta, Bạch San San cảm thấy cực kỳ hả hê.

Vì vậy, cô kéo cánh tay Chu Hữu Tường, vênh vang đắc ý đi ra khỏi cửa hàng.

 
Bình Luận (0)
Comment