Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 352

Nghe đến đó, ánh mắt Bạch San San sáng lên rõ ràng, cô ta lấy chồng, anh cả và anh hai của cô ta chắc chắn sẽ chuẩn bị của hồi môn. Cô ta có thể trực tiếp nói với bọn họ, đổi toàn bộ của hồi môn thành tiền cho cô ta là được. Dù sao của hồi môn cũng không có cách nào đem đi xa như vậy, nhỡ nó bị hỏng mà nhà không có người thì làm sao bây giờ?

"Được, vậy chúng ta về quê kết hôn, vừa hay sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, chúng ta khỏi cần xin nghỉ phép, thật sự là quá trùng hợp." Nghĩ đến việc mình có thể kiếm được một đến hai ngàn đồng khi trở về nhà là Bạch San San cảm thấy vô cùng vui mừng.

Chu Hữu Tường gật đầu: "Đúng vậy, thật sự là quá trùng hợp, ngay cả ông trời cũng đang chúc mừng cho chúng ta tiến tới với nhau đấy!"

Mấy ngày sau, đã là giữa tháng bảy, tiểu học và trung học được nghỉ hè, Bạch San San dẫn theo Chu Hữu Tường lên đường trở về thị trấn Thần Quang. Dọc đường đi, Chu Hữu Tường rất cẩn thận và ân cần chăm sóc cho Bạch San San để cho cô ta biết, người đàn ông lớn tuổi này thực sự biết cách yêu thương người khác.

Sau nhiều ngày đi đường mệt nhọc, cuối cùng họ cũng đến thị trấn Thần Quang. Bạch San San không muốn đã mệt như vậy rồi còn phải vội vàng quay về thôn An Cư, nên cô ta tìm một khách sạn trên trấn, ở lại một đêm với Chu Hữu Tường. Sáng sớm ngày hôm sau hai người mới quay về thôn An Cư.

Bạch San San không biết xe cộ có thể qua lại ở thôn An Cư nên bọn họ đã gọi một chiếc xe ba bánh ở cửa khách sạn. Khi thấy những con đường dẫn từ thị trấn về nông thôn đều được tu sửa thành đường xi măng rộng rãi, Bạch San San không khỏi kinh ngạc.

Cô ta mới đến thị trấn Nam Nguyệt vài năm thôi mà, sao thị trấn Thần Quang lại thay đổi nhiều như vậy?

Chu Hữu Tường cũng rất ngạc nhiên, anh ta không ngờ thị trấn Thần Quang lại giàu có như vậy, ngay cả đường xi măng cũng được xây dựng. Phải biết rằng rất nhiều nơi đều là đường đất hoặc là đường lát đá. Nếu tài chính của thị trấn Thần Quang không đủ thì ai sẽ bỏ ra nhiều tiền như vậy để sửa đường cơ chứ!

Khi xe ba bánh đến đoạn đường của thôn An Cư, thấy con đường xi măng rộng rãi dẫn vào thôn, có cả hàng cây anh đào dại rậm rạp hai bên đường, cùng với những ngôi nhà nhỏ hai tầng trong thôn, tất cả đều làm cho Bạch San San không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi thi tốt nghiệp trung học một khoảng thời gian sau cô ta mới đến chỗ của anh ba mà nhỉ? Nói cách khác, sau một khoảng thời gian cô ta rời khỏi thôn An Cư mới tròn có hai năm, tại sao trong hai năm thôi mà thôn lại thay đổi nhiều đến như vậy?

Thật không thể tin được.

"Bạch San San, cô đã trở lại rồi à?" Xe ba bánh vừa vào thôn, đã bị người ta nhận ra, người nọ kích động tiến lên chào hỏi Bạch San San.

Bạch San San cười gật đầu: "Đúng rồi, tôi đã trở lại."

Người nọ nhìn về phía Chu Hữu Tường, tò mò hỏi: "San San, vị này vừa nhìn là biết một người thành công, đồng chí nam này là ai thế? Chẳng lẽ là bạn trai của cô à?"

Bạch San San ôm cánh tay của Chu Hữu Tường như đang tuyên bố chủ quyền, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, đây là bạn trai của tôi, là lãnh đạo của tôi, lần này chúng ta trở về là để kết hôn."

"San San, cô thật giỏi, tìm được một người bạn trai xuất sắc như vậy, chúc mừng hai người nha. Khi nào kết hôn nhớ nói cho tôi biết với, tôi sẽ đi uống chút rượu mừng và kẹo cưới!"

Bạch San San gật đầu: "Được, đợi đến khi bàn ngày cưới xong, tôi nhất định sẽ nói cho mọi người biết. Chúng ta mới trở về nên cảm thấy hơi mệt, vậy chúng tôi về nhà nghỉ ngơi trước nhé!"

Tin tức Bạch San San dẫn bạn trai về nhà kết hôn cứ như vậy mà lan truyền trong thôn. Bạch Vân Sơn cũng nghe thấy tin tức này, vội vàng từ đồng trở về, sau đó đến nhà Bạch San San. Lúc cậu ta chạy tới, là Chu Hữu Tường đang đỡ Bạch San San từ trên xe ba bánh xuống!

Bạch San San nhìn thấy Bạch Vân Sơn, cười rạng rỡ với cậu ta: "Anh hai, em về rồi."

 

 

"Chào mừng em trở về, trong nhà anh thường xuyên dọn dẹp nên rất sạch sẽ, hai người có thể trực tiếp vào ở đó." Bạch Vân Sơn nói, nhìn về phía Chu Hữu Tường: "San San, vị này chính là cái người mà dân trong thôn nói là bạn trai của em sao?"

Chu Hữu Tường bước tới, đưa tay ra nói: "Xin chào anh hai, tôi là Chu Hữu Tường, là đồng nghiệp của San San, coi như là lãnh đạo của San San! Tôi thường nghe em ấy nói về anh hai của mình. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là anh tuấn phóng khoáng, trông rất nổi bật."

Bạch Vân Sơn bị nói như vậy có hơi xấu hổ: "Đàn ông quê mùa mà thôi, không khoa trương như lời San San nói đâu, chào mừng anh tới nhà làm khách."

"Anh cả đâu rồi ạ?" Chu Hữu Tường tò mò hỏi.

Trên mặt Bạch Vân Sơn có hơi mất tự nhiên, nói: "Anh cả và San San đã đoạn tuyệt quan hệ từ lâu rồi, cho nên các anh cũng đừng tìm bọn họ, có chuyện cứ tìm tôi là được."

"Anh hai, chúng ta trở về để tổ chức tiệc cưới, chúng em tìm anh thì anh có hiểu không?" Bạch San San bĩu môi, vốn cô ta muốn nhận của hồi môn do anh cả chuẩn bị, nhưng bây giờ xem ra phải nhận ít hơn hơn rồi.

"Anh không hiểu, nhưng ông bà nội hiểu mà, bọn họ nuôi nhiều con như vậy, sao có thể không biết sắp xếp thủ tục kết hôn như thế nào chứ?" Bạch Vân Sơn mỉm cười: "Các em cứ nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều anh gọi ông nội Triệu Phú Quý tới cho các em xem ngày kết hôn."

Chu Hữu Tường gật đầu: "Được, vậy làm phiền anh hai rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vậy anh không quấy rầy các em nghỉ ngơi nữa." Bạch Vân Sơn nói xong xoay người rời đi.

Bạch San San vội vàng hỏi: "Anh hai, anh không về nhà thì anh đi đâu vậy?"

Nếu cậu ta không ở nhà thì ai sẽ lo chuyện gia đình đây? Chẳng lẽ để cô ta và Chu Hữu Tường làm sao? Bây giờ cô ta là phụ nữ có thai nhưng không thể để anh hai biết được, cô ta sợ anh hai sẽ đánh mình.

"Anh đi làm ruộng, vẫn chưa làm xong!" Bạch Vân Sơn cũng không dám để Bạch San San biết cậu ta đã kết hôn, Lý Trình Trình ưu tú xinh đẹp như vậy, Bạch San San còn thấy chướng mắt, huống chi Hoàng Tú Lan mập mạp đó, chắc chắn cô ta sẽ càng chướng mắt hơn thôi.

Nếu có thể, Bạch Vân Sơn không muốn để cho Bạch San San tiếp xúc với Hoàng Tú Lan, bởi vì cậu ta không muốn Hoàng Tú Lan phải chịu bất kỳ nỗi tủi thân nào.

Bạch Vân Sơn không có đi ra đồng mà đến nhà của Bạch Đại Sơn, nói với bọn họ: "Anh cả, chị dâu, Bạch San San trở về rồi, còn dẫn theo bạn trai trở về nữa."

"Chuyện này chị đã nghe nói rồi." Lý Trình Trình thản nhiên nói: "Cô ấy lớn hơn chị mấy tháng, dẫn bạn trai về nhà là chuyện rất bình thường. Dù sao cô ấy cũng hai mươi mốt tuổi rồi, em xem trong thôn có cô gái nào hai mươi mốt tuổi mà còn chưa kết hôn không?"

"Bọn họ trở về lần này là để kết hôn. Lát nữa em sẽ đến gặp ông nội Triệu Phú Quý một chút, nhờ ông ấy giúp tìm ngày thích hợp để kết hôn. Sau đó, em sẽ nhờ bà nội giúp San San sắp xếp hôn lễ." Bạch Vân Sơn nói.

Lý Trình Trình gật đầu: "Chị và Bạch San San không có bất cứ quan hệ gì hết, chị chỉ có một ít phí ân huệ cần phải trả, những thứ khác thì chị không quan tâm. Các người đừng nói gì với chị về việc chị dâu trưởng giống như mẹ, chị không phải chị dâu của cô ấy, cô ấy cũng không phải là em chồng của chị."

"Chị dâu, chị yên tâm đi, chúng em không phải là người không hiểu chuyện như vậy đâu, chúng em sẽ không làm khó chị." Đương nhiên Bạch Vân Sơn biết những cống hiến của Lý Trình Trình cho nhà họ Bạch và thôn An Cư thôn, sao cậu ta có thể ép buộc Lý Trình Trình chấp nhận Bạch San San được chứ?

Lý Trình Trình nhìn về phía Bạch Đại Sơn: "Anh muốn làm như thế nào, em không quan tâm, nhưng không được ép em làm chuyện em không muốn làm."

 
Bình Luận (0)
Comment