Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 353

Bạch Đại Sơn nắm tay Lý Trình Trình: "Vợ à, anh đã nói rõ với Bạch San San từ lâu rồi, anh không còn mối quan hệ gì với cô ấy hết. Cô ấy kết hôn, anh chỉ bỏ tiền giống như chú hai là được, còn những thứ khác thì mặc kệ. Sau này khi vợ chồng nó có mâu thuẫn gì đó thì cứ tìm chú hai chú ba là được, tìm anh anh cũng chẳng để ý tới đâu."

Năm đó do cô ta cứ lần này đến lần khác làm loạn, làm tổn thương bọn họ.

Chính bản thân cô ta tạo thành kết quả như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Buổi trưa, Bạch Vân Sơn lái xe máy đến đón Hoàng Tú Lan trở về, trên đường đi cậu ta nói với cô ấy: "Tú Lan, em gái anh Bạch San San đã trở về, từ nhỏ em ấy đã được nuông chiều quen rồi, nên bây giờ tính tình không được tốt lắm. Lúc trước nói không ít lời làm tổn thương chị dâu, cho nên anh cả đã đoạn tuyệt quan hệ với em ấy. Anh không muốn em ấy gây mâu thuẫn với em, cho nên mấy ngày nay anh sẽ ở nhà cũ, còn em sẽ ở nhà mới bên này. Bây giờ em ấy trở về để kết hôn, nên sẽ không ở đây được lâu đâu. Hơn nữa, em ấy còn phải quay về bên kia để dạy học, không có thời gian ở đây, chờ bọn họ rời đi là được."

Lý Trình Trình không phải là người nói xấu sau lưng, cho đến bây giờ cô chưa từng nhắc đến chuyện của Bạch San San với Hoàng Tú Lan, cho nên Hoàng Tú Lan không hiểu nhiều về tính tình của Bạch San San lắm. Thế nhưng để có thể làm mích lòng Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình thì chắc không phải là người tốt lành gì.

Nếu như giữa hai người bọn họ xảy ra mâu thuẫn, có lẽ Bạch Vân Sơn sẽ rất khó xử. Dù sao một người là vợ, một người là em gái ruột, không biết cậu ta có thể giống Bạch Đại Sơn trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ hay không.

Chắc sẽ không thể làm được.

Nếu vậy thì đã không nhắc nhở Hoàng Tú Lan trốn đi làm gì rồi!

"Em biết rồi." Hoàng Tú Lan tựa lưng vào Bạch Vân Sơn nói.

Nhìn thân hình mập mạp này của mình, chắc có lẽ khó tránh khỏi được việc Bạch San San sẽ chế nhạo cô ấy, cho nên tốt nhất là không nên gặp mặt.

Bạch Vân Sơn đưa Hoàng Tú Lan về nhà, dắt xe máy vào trong sân, sau đó cậu ta đến nhà Bạch San San. Cô ta và Chu Hữu Tường có vẻ như vừa mới ngủ dậy, hình như đã nghỉ ngơi rồi.

"San San, anh vừa mới tìm ông nội Triệu Phú Quý xem ngày, ngày mười tám tháng bảy là ngày thích hợp để kết hôn. Sau đó anh cũng nói cho ông bà nội biết chuyện hai người kết hôn, bọn họ sẽ giúp hai em sắp xếp, về phần đăng ký kết hôn, hai em tự chọn ngày đi, lúc nào đi cũng được." Bởi vì bạn trai của Bạch San San là người ở thị trấn Nam Nguyệt bên kia, Bạch Vân Sơn cho rằng chỗ anh ba đã điều tra rồi nên không tiếp tục điều tra nữa.

Lúc trước Bạch Vân Sơn cũng đã gọi điện thoại cho Bạch Lâm Sơn, chỉ có điều cậu ta không có ở đó, tạm thời không liên lạc được, cho nên chắc cậu ta không có cách nào tham gia hôn lễ của Bạch San San được.

"Anh hai, các anh định chuẩn bị của hồi môn gì cho em chưa? Giờ đổi toàn bộ của hồi môn thành tiền cho em đi. Như vậy để tiện cho chúng em mang đi, dù sao em cũng không thể mang đống của hồi môn đấy đến thị trấn Nam Nguyệt được! Như vậy thì phiền phức lắm." Bạch San San bĩu môi, dáng vẻ trông thật đáng thương.

"Anh biết rồi, chỉ tổ chức tiệc cưới ở trong thôn là được rồi đúng không?" Bạch Vân Sơn hỏi.

Bạch San San lập tức gật đầu: "Đúng vậy, làm phiền anh hai rồi."

Bây giờ là mùa hè, là mùa cao điểm trồng rau, nhà nào cũng có rau dưa. Nếu trong nhà không đủ, có thể sang nhà hàng xóm mua một ít, ngay cả thịt cũng không khó mua. Tổ chức tiệc cưới cần một lượng thịt rất lớn, cứ đến thẳng gia đình nào đó trong thôn mua cả một con heo trở về là được.

Sau khi định ngày cưới của Bạch San San và Chu Hữu Tường, bà nội Bạch gọi con dâu của mình cũng chính là bà dì hai của Bạch Đại Sơn, hai người họ lập tức thu xếp công việc.

Bạch Vân Sơn đã đưa tiền từ lâu rồi, bọn họ chỉ cần sắp xếp mọi chuyện là được, về phần tiền, chờ hôn lễ xong thì dư trả ít bù vào là được.

 

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch San San và Chu Hữu Tường đến cửa hàng quần áo trên thị trấn mua quần áo thích hợp mặc trong ngày kết hôn. Hai người vừa ra khỏi cửa, đã gặp phải Trương Quế Phương sát bên, Trương Quế Phương cười nói: "San San, nghe nói cháu sắp kết hôn, thật sự chúc mừng cháu nhé. Bây giờ cháu thật có phúc, không nói đến việc bản thân tìm được một người chồng xuất sắc như vậy, mà anh trai chị dâu cháu còn mở nhà máy chế biến thực phẩm phá lấu, một tháng thu nhập hơn mấy chục ngàn, đến lúc đó tiền bỏ vào rương cho cháu chắc chắn sẽ rất nhiều. Cháu có anh trai chị dâu biết kiếm tiền như vậy, sau này cả đời không làm việc cũng có thể ăn ngon uống ngon rồi."

Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình đã hủy hoại gia đình Liễu Lệ Hoa và Lưu Đại Tráng, càng hủy hoại Lưu Tử Vinh nên Trương Quế Phương không muốn bọn họ sống một cuộc sống an nhàn, mà trợ thủ thích hợp nhất chính là Bạch San San ngu ngốc này.

Bạch San San nghe đến đó thực sự thấy tức giận, không ngờ người phụ nữ Lý Trình Trình kia lại tốt số như vậy, cưới được anh trai có thể kiếm tiền, hai năm nay chắc chắn cô tiêu rất nhiều tiền của anh trai cô ta rồi! Số tiền đó rõ ràng đều thuộc về cô ta.

Mặc dù rất tức giận nhưng Bạch San San vẫn phải kiềm chế lại. Dù sao cô ta cũng sắp kết hôn, không thể xảy ra chuyện gì khó coi trước khi kết hôn được.

Vì thế Bạch San San mỉm cười với Trương Quế Phương: "Thím, thím thật biết nói đùa, ai mà chẳng biết cháu với gia đình anh cả đã đoạn tuyệt quan hệ rồi. Chúng cháu đã đoạn tuyệt quan hệ, nên tất nhiên sẽ không muốn tiền của anh ấy, có anh hai anh ba chuẩn bị cho cháu là được, cháu không tham lam đến thế đâu."

Có Lý Trình Trình ở đây, sao anh cả có thể chuẩn bị tiền bỏ vào rương cho cô ta được chứ?

Đừng có mà mơ.

"San San, sao cháu lại ngốc như vậy? Tiền anh trai cháu kiếm được, sao cháu lại không cần chứ? Nếu cháu không cần vậy thì số tiền anh trai cháu kiếm được, không phải đều sẽ là của Lý Trình Trình và cháu trai của cháu sao? Cháu là em gái ruột, cháu có quyền đòi những thứ này." Trương Quế Phương tiếp tục xúi giục nói.

Mà lúc này Bạch San San cũng càng ngày càng tức giận.

Cháu trai?

Đây không phải nói Lý Trình Trình sinh cho anh trai cô ta một đứa con trai sao?

Lần này mẹ dựa vào con hưởng quý rồi, anh cả cô ta sẽ càng không bỏ rơi Lý Trình Trình.

"San San, năm đó cháu không nên đến chỗ của anh ba cháu, đáng lẽ cháu nên ở nhà trông chừng hai anh trai của cha mẹ. Anh cả cháu bây giờ bị một người phụ nữ đè đầu cưỡi cổ, chẳng có chút dáng vẻ đàn ông gì hết. Thật sự là không có mắt nhìn. Còn có anh hai của cháu, cậu ta cưới về một con lợn mập béo, cô ta chắc phải nặng đến trăm cân đấy. Thím thật sự không biết sao anh hai cháu coi trọng một cô gái như vậy được. Cậu ta không có người phụ nữ khôn khéo chăm sóc, thực sự không được rồi..."

Cái gì?

Trong lòng Bạch San San càng kinh ngạc, anh hai cô ta kết hôn rồi sao? Còn cưới về một người mập mạp?

Sao không ai nói với cô ta chuyện này chứ?

Trương Quế Phương nói tiếp: "Anh hai và anh ba đều xây nhà bên cạnh anh cả cháu! Họ chẳng thèm xây cho cháu, sau này một mình cháu phải ở nhà ngói rồi. Bọn họ đối xử với cháu thực sự là bất công..."

Mỗi một câu nói của Trương Quế Phương đều giống như một quả b.o.m rơi vào trong lòng Bạch San San, trái tim cô ta đã sớm nổ tung rồi. Cô ta chẳng biết chuyện gì cả, xem ra không một ai để cô ta vào lòng, nhiều chuyện quan trọng như thế mà không hề nói với cô ta một tiếng.

"Thím, cháu đã trưởng thành rồi, không cần anh trai lo lắng cho cháu nữa. Hơn nữa bọn họ cũng đã lớn tuổi, cũng nên trải qua những ngày thuộc về chính bọn họ. Chúng cháu còn phải đi mua quần áo cưới, vậy chúng cháu xin phép đi trước, đến ngày chúng cháu kết hôn, thím nhất định phải tới uống rượu mừng đấy!"

 
Bình Luận (0)
Comment