Nếu không phải chú ý đến đứa bé trong bụng thì bây giờ Bạch San San đã đi tìm anh hai đòi một lời giải thích. Rốt cuộc trong lòng cậu ta có cô ta hay không, có tiền mà không cho cô ta dùng, vậy mà lại cầm đi cưới vợ nuôi phụ nữ khác, thật đúng là anh trai tốt của cô ta!
Chẳng lẽ em gái ruột không bằng phụ nữ bên ngoài sao?
"San San, không ngờ anh trai chị dâu của cháu lại lợi hại như vậy..." Họ đến điểm chờ xe của thôn An Cư, thấy xe còn chưa tới, Chu Hữu Tường than thở nói.
Bạch San San tức giận gầm lên: "Ý của anh là em không giỏi bằng bọn họ chứ gì? Một tháng cầm mấy chục đồng tiền lương, đâu có giống bọn họ, một tháng kiếm được mấy trăm ngàn, đã sớm trở người giàu rồi!"
"Anh không có ý này." Chu Hữu Tường vội vàng nói.
"Em và bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ, xin anh đừng nhắc tới bọn họ trước mặt em nữa. Đối với em mà nói, bọn họ chính là người xa lạ." Bạch San San hung dữ trừng mắt Chu Hữu Tường, sau đó tiến về phía trước vài bước, quay lưng lại với anh ta.
Chu Hữu Tường vội vàng đi tới, ôm lấy cô ta từ phía sau, nhẹ nhàng nói: "San San, bây giờ em đang mang thai, tuyệt đối không nên tức giận. Đoạn tuyệt quan hệ thì đoạn tuyệt quan hệ, không có bọn họ cũng không sao, em còn có anh ở đây, về sau còn có con của chúng ta nữa. Tổng tiền lương của chúng ta là hơn một trăm, sau này anh sẽ cố gắng kiếm tiền để em được ăn uống thoải mái hơn."
"Như vậy thì còn tạm được." Được Chu Hữu Tường dỗ, tâm trạng của Bạch San San cuối cùng cũng tốt hơn nhiều.
Đến khi xe tới, hai người lên xe mua vé ngồi xuống, khi biết xe có thể đi thẳng đến thị trấn, hai người liền đổi ý, đến thị trấn mua quần áo. Dù sao thị trấn phồn hoa hơn một chút, chắc có lẽ quần áo sẽ đẹp hơn.
Trước tiên hai người đi tìm cửa hàng quần áo mua quần áo. Lúc đi qua tiệm chụp ảnh, họ thấy trên tủ kính dán ảnh chụp Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn. Nhìn Lý Trình Trình mặc sườn xám màu lam xinh đẹp đến lóa mắt như vậy, sự ghen tị trong lòng Bạch San San gần như muốn bốc cháy.
Dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì mà Lý Trình Trình đoạt anh trai của cô ta, dựa vào cái gì mà Lý Trình Trình có thể sống hạnh phúc như vậy?
Mỗi tháng kiếm được mấy chục ngàn đồng, còn sinh con trai. Không phải bây giờ cô đang là người rất thỏa mãn với cuộc sống này sao?
Nếu như mình cũng có thể sinh con trai, sẽ không bị so sánh với Lý Trình Trình, nhưng mình không có thu nhập cao như vậy! Chỉ riêng điểm này thôi, cô ta đã bị Lý Trình Trình áp chế cả đời rồi.
Bạch San San tức giận, đương nhiên phải chụp ảnh đẹp hơn Lý Trình Trình. Vì thế cô ta lôi kéo Chu Hữu Tường đi vào chụp ảnh, trực tiếp yêu cầu bộ sườn xám màu xanh lam mà Lý Trình Trình mặc, cô ta nhất định phải vượt qua Lý Trình Trình.
Chụp ảnh xong phải mất một khoảng thời gian mới có thể tới lấy ảnh, cho nên hai người đi mua quần áo.
Bạch San San là loại người chưa bao giờ sẽ để mình chịu tủi thân, quần áo vừa ý cũng không thèm hỏi giá cả, trực tiếp bảo ông chủ lấy xuống cho cô ta. Nếu bộ nào thích là cô ta lấy, chọn xong mới đi mặc thử, đẹp thì bảo ông chủ đóng gói cho cô ta.
Mà Chu Hữu Tường vô cùng cưng chiều Bạch San San, mới một lúc mà cô ta đã mua nhiều như vậy, cũng chẳng mặc được nhiều. Tất nhiên anh ta không có ý kiến gì, nếu đổi lại là người đàn ông khác, chắc đã bị phàn nàn hoặc bị mắng từ lâu rồi.
Bởi vậy cũng có thể nói rằng, Bạch San San người này thật sự tốt số. Lúc nhỏ có ba người anh trai cưng chiều, đến khi kết hôn, cũng có đàn ông cưng chiều.
"San San, em có đói không? Hay là chúng ta đến nhà hàng ăn chút gì đi! Bây giờ em đang mang thai, bình thường nhất định phải ăn một ngày ba bữa mới được." Rời khỏi cửa hàng quần áo, Chu Hữu Tường quan tâm hỏi.
Ánh nắng thiêu đốt chiếu vào người, cô ta cảm giác da mình đang nóng lên, Bạch San San trốn về phía Chu Hữu Tường: "Chúng ta đi ăn cơm trước đi! Sau đó đến chập tối rồi hẵng trở về, bây giờ thật sự nóng quá."
Chu Hữu Tường gật đầu: "Được thôi, vậy chúng ta cứ ở nhà hàng từ từ dùng bữa, ăn thêm mấy tiếng nữa."
Trời chập tối, Chu Hữu Tường và Bạch San San từ bến xe thị trấn lên xe, chờ xe đi qua bến xe trong thị trấn, lúc dừng lại để hành khách lên xuống thì bỗng nhiên có một người đi tới trước mặt Bạch San San, nhẹ nhàng gọi: "San San."
Bạch San San nghi ngờ nhìn cậu ta, cô ta cảm thấy người trước mặt hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra tên.
"Tôi là Cát Thiên Minh, chúng ta học cùng lớp ở trường trung học phổ thông đấy." Cát Thiên Minh vội vàng nói, trên mặt mang theo tia hi vọng, mong cô ta có thể nhanh chóng nhận ra cậu ta.
Chu Hữu Tường vội vàng đưa tay ra giữa hai người: "Bạn học này, phiền cậu bình tĩnh một chút, không cần kích động như vậy đâu, vợ tôi đang mang thai, cẩn thận làm cô ấy bị thương."
Cát Thiên Minh không thể tin được nhìn Bạch San San, dường như đang tìm manh mối: "San San, cậu đã kết hôn rồi à?"
Bạch San San gật đầu: "Đúng vậy, ngày mười tám cử hành hôn lễ, chúng tôi đều làm việc ở nơi khác, nên sẽ không làm phiền nhiều như vậy, trực tiếp tổ chức tiệc cưới ở nhà tôi là được. Nếu cậu có thời gian, hoan nghênh cậu đến uống rượu mừng với chúng tôi nhé!"
Đồng hồ đeo tay, giày da, quần áo sạch sẽ gọn gàng, xem ra bây giờ Cát Thiên Minh sống khá tốt. Nếu có thể tới tham gia hôn lễ của cô ta, vậy cô ta có thể nhận thêm một phần tiền mừng rồi. Dù sao cô ta cũng không sinh sống ở đây, việc báo đáp ân tình sau này cứ để cho anh hai đi trả là được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cát Thiên Minh cố nén sự khó chịu trong lòng, gật đầu: "Có thời gian, có thời gian, tôi nhất định sẽ đến tham gia hôn lễ của cậu."
Cậu ta muốn xem cô ta trông như thế nào trong bộ váy cưới.
Bạch San San mỉm cười ngọt ngào: "Vậy chúng tôi ở nhà chờ cậu đến."
Sau khi về đến nhà, Bạch San San đi nghỉ ngơi. Dù sao bây giờ cô ta cũng là phụ nữ đang mang thai, cô ta có kiêu ngạo đến đâu vẫn sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm, cần phải nghỉ ngơi, đợi đến khi Bạch Vân Sơn gọi cô ta ăn cơm tối, cô ta mới tỉnh lại.
Bởi vì Chu Hữu Tường cũng ở đây, cho dù Bạch San San có rất nhiều sự tức giận với anh hai. Nhưng cô ta không nổi giận ngay lập tức mà ngồi ngoan ngoãn ăn cơm. Sau khi ăn xong, cô ta bảo Chu Hữu Tường đi rửa chén dọn dẹp phòng bếp, Bạch San San mới hỏi: "Tại sao chuyện anh cả chị dâu mở nhà máy chế biến thực phẩm phá lấu lại không nói cho em biết? Anh sợ em xin tiền bọn họ sao? Em đã cắt đứt quan hệ với bọn họ rồi, nhưng em không cắt đứt quan hệ với anh hai mà phải không? Tại sao anh hai lại không nói cho em nghe chuyện quan trọng như kết hôn chứ?"
"Chẳng phải là anh không muốn làm phiền các em sao? Em ở xa như vậy, đi đi về về mất rất nhiều ngày. Anh sợ các em vất vả, nên không nói cho các em biết. Hơn nữa, tụi anh chỉ là người bình thường, kết hôn không cần thiết phải làm lớn quá, San San, em nói xem có đúng hay không?" Bạch Vân Sơn không ngờ Bạch San Sam lại biết tin tức nhanh như vậy, nhưng trong thôn có rất nhiều người nên biết chuyện cũng là điều bình thường.
"Cho dù chúng em có thời gian trở về hay không không quan trọng, nhưng anh phải nói chứ. Anh không nói chính là vấn đề của anh, anh làm như thể chị dâu hai của em xấu xa lắm không bằng." Bạch San San bĩu môi.
Không biết ánh mắt của anh hai cô ta như thế nào, lại tìm một người vợ như vậy, chỉ riêng vẻ ngoài của anh hai không thôi đã đẹp đến mức chẳng cô gái nào có thể tìm thấy được.
"Được rồi, em đừng quan tâm chuyện của tụi anh nữa, chỉ cần các em sống tốt là được." Bạch Vân Sơn không muốn tiếp tục đề tài này nữa.