Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 355

Cậu ta hiểu Bạch San San là người thế nào, nếu để cô ta gặp Hoàng Tú Lan, không biết cô ta sẽ nói ra lời khó nghe cỡ nào! Con người cô ta chỉ lo cho bản thân, trước nay chưa từng quan tâm đến sống c.h.ế.t của người khác.

"Anh còn có việc nên đi trước, tối rồi hai người cũng nghỉ ngơi cho sớm đi." Nếu đã biết cô ta đã kết hôn, cậu ta không cần thiết phải ở đây diễn kịch nữa, cậu ta có thể về nhà mình rồi.

"Anh hai tại sao các người lại đối xử với em như thế? Rốt cuộc em có phải em gái hai người không? Lẽ nào các người đều vì người phụ nữ bên ngoài mà không cần người em gái này nữa sao?" Nghĩ tới hai chị dâu chiếm hết chỗ tốt trong nhà, trong lòng Bạch San San cực kỳ khó chịu.

Mọi thứ anh trai kiếm được đều nên đưa cho cô ta mới đúng chứ không phải cho người ngoài, mấy người họ mới là người một nhà.

"Bạch San San, em chỉ là em gái của bọn anh, không phải ông trời của bọn anh, bọn anh không nhất thiết chuyện gì cũng phải nói cho em biết, cũng như em thôi, em cũng không nói chuyện gì với bọn anh mà, em ở bên ngoài kiếm tiền, em cũng chẳng hiếu kính mấy người làm anh trai đấy thôi, em có mua cho các anh trai được bộ quần áo nào sao? Có báo đáp lại bọn anh một chinh một cắc không? Tiền em kiếm được tự em tiêu, trong lòng làm gì có người nhà như bọn anh, anh thực sự không biết tại sao em có mặt mũi nói ra mấy lời kia." Bạch Vân Sơn nói chẳng nể nang.

Cậu ta thực sự chịu đựng Bạch San San đủ rồi, chẳng trách bây giờ anh cả không muốn để ý đến Bạch San San, chỉ có cậu ta ngốc nghếch, ôm đồm hết mọi chuyện của cô ta, may mà cô ta sắp gả cho người ta rồi, gả đến nhà người ta, đi giày vò người nhà người ta đi, xem xem người ta có kiên nhẫn với cô ta không.

"Vậy nên bọn họ là ông trời của các anh sao?" Bạch San San nhìn Bạch Vân Sơn với vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Mọi người đều nói đàn ông cưới vợ thì quên mẹ, bây giờ họ quên luôn cả người em gái là cô ta rồi sao?

Ý thức được bản thân sắp mất anh hai, trong lòng Bạch San San dâng lên cảm giác oán hận sâu sắc, cũng không biết rốt cuộc là con heo mập c.h.ế.t tiệt nào cướp mất anh hai của cô ta.

"Đúng thế, vợ của bọn anh đương nhiên là bầu trời của bọn anh rồi, nếu không còn có thể là em gái như em sao? Em sắp có chồng rồi, em cứ làm ông trời của chồng em là được, đừng tham lam như thế, muốn làm cả ông trời của tất cả mọi người."

Vì cho Bạch San San chút thể diện, Bạch Vân Sơn nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ hết mức, dù sao thì Bạch San San sắp gả cho người ta rồi, không thể để chuyện này ảnh hưởng tới hôn nhân đại sự của cô ta.

Chỉ có điều Bạch San San ích kỷ vụ lợi nào có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của anh trai? Cô ta chỉ biết anh hai bị người ta cướp mất rồi, trong lòng, trong mắt anh hai đều là con heo mập c.h.ế.t tiệt kia, không còn có vị trí của cô ta nữa.

Nhìn thấy Bạch Vân Sơn về, Hoàng Tú Lan hơi ngạc nhiên: "Không phải anh bảo khoảng thời gian này sống ở nhà cũ sao? Sao nhanh thế đã về rồi?"

"Còn không phải vì không sống nổi với con bé nữa sao? Phàm là con bé còn chút lương tâm, anh cũng sẽ không giận thành thế này." Bạch Vân Sơn ngồi xuống cạnh bàn, bưng chén trà lên uống.

Hoàng Tú Lan đi tới phía sau cậu ta, duỗi tay bóp vai: "Dù sao thì ngày mười tám cũng lấy chồng rồi, đợi lấy chồng xong, chắc là họ cũng rời đi, đến lúc đó anh không cần nhìn bọn họ nữa đâu."

"Mong là như thế vậy!" Bạch Vân Sơn kéo Hoàng Tú Lan tới trước mặt, để cô ấy ngồi lên đùi mình, vẫn là vợ mập nhà mình ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nếu giống như Bạch San San kia, có lẽ cậu ta tức đến mức tráng niên mất sớm rồi.

"Tú Lan, sao em lại mập hơn chút rồi? Không phải vẫn luôn gầy đi sao? Có phải em có em bé không?" Bạch Vân Sơn lo lắng hỏi.

Hoàng Tú Lan lắc đầu: "Em cũng không biết, cái kia của em cũng không ổn định lắm, hay là ngày mai tới bệnh viện kiểm tra xem, dù sao cũng tiện đường."

Cô ấy cũng cực kỳ mong ngóng chuyện con cái nhưng người ta nói béo không dễ mang thai, cô ấy cũng hơi sợ. Sợ bản thân không thể sinh cho Bạch Vân Sơn một đứa con, đương nhiên cũng sợ Bạch Vân Sơn ly hôn rồi lấy vợ khác.

 

 

Suy cho cùng, có ai muốn chồng mình ly hôn lấy vợ khác đâu?

"Thôi bỏ đi, cứ để đám Bạch San San đi rồi hẵng kiểm tra, anh sợ nó lại làm ra chuyện cực đoan gì đó khiến em bị thương." Biết cậu ta cưới vợ, cô ta đã giận lắm rồi, nếu như biết vợ cậu ta mang thai, không biết cô ta còn giận đến mức nào nữa.

Hoàng Tú Lan gật đầu: "Dù sao cũng chẳng nhanh chậm gì mấy ngày."

Ngay cả Lý Trình Trình cũng không thích Bạch San San như thế, có thể thấy Bạch San San này ác liệt cỡ nào, cô ấy không muốn phát sinh xung đột chính diện với Bạch San San.

Bạch Vân Sơn ôm Hoàng Tú Lan, tựa vào lồng n.g.ự.c cô ấy, cảm giác mềm mại, thơm ngát khiến tâm trạng cậu ta chậm rãi bình ổn lại: "Tú Lan, có em tốt thật đấy."

"Đó cũng là vì anh là người tốt, không chê em béo, không chê em xấu." Nếu không phải có Bạch Vân Sơn, cô ấy cũng không thể gả đi được.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Em mập, anh không thể phủ nhận điểm này được, dù sao thì thân hình của em còn đây, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy nhưng nếu bảo xấu thì chắc chắn em không xấu, chỉ là họ không có mắt nhìn người, không biết thưởng thức." Còn phải cảm ơn những người có mắt không tròng kia, nếu không cậu ta làm gì có cơ hội cưới được Hoàng Tú Lan.

Bạch Vân Sơn khôi phục tâm trạng, ôm Hoàng Tú Lan đứng lên, cảm thán: "Nặng thật đấy, nếu mà nặng thêm chút nữa, có lẽ anh ôm không nổi mất."

Mấy lời đùa giỡn thôi, Hoàng Tú Lan không thấy buồn chút nào, ngược lại cô ấy ha ha cười phá lên rồi ôm cổ cậu ta, không để bản thân ngã xuống, cân nặng của mình ở đó, cô ấy không phủ nhận gì cả.

Có điều cô ấy luôn làm việc, cân nặng cũng từ từ giảm đi, cô ấy không mong mình gầy đi bao nhiêu, chỉ cần đủ gầy để Bạch Vân Sơn ôm được là ổn rồi.

"Đừng cười nữa, nếu không tẹo nữa mà ngã xuống thì cũng đừng có trách anh..." Bạch Vân Sơn ôm Hoàng Tú Lan về phòng.

Một ngày trước khi Bạch San San và Chu Hữu Tường kết hôn, Bạch San San nghe thấy tiếng gõ cửa, ngoảnh đầu nhìn sang, thấy một cô gái ôm một đứa bé mà cô ta không quen đứng bên ngoài thì ngạc nhiên lắm, cô ta đi ra: "Cô là ai? Cô tìm ai?"

"San San, tôi là Hoàng Dĩ Đồng, cô không nhớ tôi sao?" Hoàng Dĩ Đồng cười ngượng ngùng.

"Hơi ấn tượng nhưng không quen lắm." Bạch San San nghĩ rồi gật đầu.

Cô ta luôn coi thường những cô gái không được đi học trong thôn, vì thế cô ta cũng chẳng có quan hệ tốt đẹp lắm với mọi người.

"San San, không phải ngày mai cô kết hôn rồi sao? Mẹ tôi bảo tôi tặng cô năm chục trứng gà, còn có tiền mừng nữa, mấy năm qua ba mẹ tôi theo anh cả, chị dâu cô kiếm được không ít tiền nên muốn cảm ơn họ, cảm ơn cô tử tế, chúc cô tân hôn hạnh phúc!" Hoàng Dĩ Đồng thả con gái xuống đất, để cô bé bám vào chân mình, sau đó lấy cái túi treo trên cánh tay đưa Bạch San San.

"Cảm ơn." Bạch San San nhận lấy rồi nói.

Cô ta không hỏi Hoàng Dĩ Đồng về chuyện anh cả, chị dâu dẫn mọi người kiếm tiền, kẻo Hoàng Dĩ Đồng cho rằng quan hệ của cô ta và anh cả không tốt, chuyện trong nhà còn cần người ngoài nói cho cô ta biết sa.

"Anh Chu, pha cho chị gái trong thôn này chén trà rồi viết lại tên người ta, sau này chúng ta không ở nhà, để anh hai giúp chúng ta đi qua đi lại." Bạch San San lại đưa cái túi cho Chu Hữu Tường.

Bình Luận (0)
Comment