Dù sao chính cô ta cũng không thể bỏ tiền ra, đợi đến lúc sinh con, cô ta lại về làm tiệc đầy tháng hay tròn một trăm ngày gì đó là có thể thu về thêm một khoản nữa!
Sau này giống như đám con trai trong thôn, một tuổi, ba tuổi, năm tuổi, bảy tuổi, mười hai tuổi, mười lăm tuổi... ba mươi tuổi đều phải làm tiệc mừng, làm một lần là một năm cô ta không cần làm việc nữa, thích biết mấy!
Sao cô ta phải lãng phí cơ hội kiếm tiền tuyệt vời thế này?
Dù sao thì phí đi lại có anh hai của cô ta trả, cũng chẳng cần đến lượt cô ta.
Sau đó Hoàng Dĩ Đồng không rời đi mà ngồi nói chuyện với Bạch San San, cô ta hiếu kỳ hỏi: "San San, anh cả, anh hai cô cho cô bao nhiêu tiền hồi môn thế?"
"Tôi cũng không biết." Bạch San San nói qua loa.
Cô ta cũng có phải anh cả, hai anh đâu, làm sao biết được những chuyện này?
"Trước đó anh hai cô mua một chiếc xe máy phong cách lắm, ngày nào cũng đưa đón chị dâu cô đi làm, đúng là ngưỡng mộ c.h.ế.t mất, đến cả xe máy anh hai cô còn mua được, chắc chắn tiền hồi môn cho cô cũng không ít đâu, thế nên San San à, cô yên tâm đi! Cô là em gái duy nhất của họ, chắc chắn họ sẽ không để cô chịu thiệt." Hoàng Dĩ Đồng nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Bạch San San, dịu giọng nói.
Còn Bạch San San càng nghe lại càng giận, chuyện trong nhà mà cô ta không biết gì hết, toàn bộ đều do thôn dân nói cho cô ta, hơn nữa Lý Trình Trình với cái người được gọi là chị dâu kia đến giờ còn chưa lộ mặt, phải biết là ngày mai cô ta lấy chồng rồi đấy.
Hôm nay Hoàng Dĩ Đồng đến tìm Bạch San San nói những lời này chính là vì hy vọng Bạch San San có thể đi tìm Hoàng Tú Lan gây sự, Bạch Vân Sơn vốn là của cô ta, dựa vào đâu Hoàng Tú Lan kia lại được hưởng hết tất cả, cái con vừa béo vừa xấu đó tốt hơn cô ta ở điểm nào? Dựa vào đâu Hoàng Tú Lan có thể sống tốt như thế?
Mà cha của con cô ta, năm ngoái lúc cô ta mới sinh con, anh ta còn ló mặt đến đây nhưng vì là con gái, sau này anh ta cũng không thèm xuất hiện nữa, đứa bé đã tròn một tuổi rồi, phía nhà chồng cũng không có ai tới thăm hỏi, càng không đưa tới một chút đồ gì.
Hơn nữa cô ta còn nghe nói Chu Phi Dực kia bây giờ đi lại thân cận với con đàn bà khác, mặc dù cả năm cô ta không về nhà chồng nhưng họ còn chưa ly hôn đâu.
Người nhà họ Chu cũng khá thông minh, nếu như Chu Phi Dực quang minh chính đại ở cùng người phụ nữ khác thì là anh ta ngoại tình, Hoàng Dĩ Đồng có quyền kiện cáo anh ta, nhưng họ chỉ qua lại thân thiết thôi, không làm những chuyện khác, nếu Hoàng Dĩ Đồng muốn kiện cũng chẳng kiện được.
Nhưng hai người đã ly thân một năm, sao Chu Phi Dực có thể nhịn được.
Chắc chắn họ đã lén lút ở bên nhau từ lâu rồi.
Sở dĩ không ly hôn, chắc là vì bây giờ nhà Hoàng Dĩ Đồng có tiền rồi, bên họ đợi Hoàng Dĩ Đồng đề nghị ly hôn, sau đó bọn họ mới giở công phu sư tử ngoạm ra đòi bồi thường, hoặc là đợi Hoàng Mộng Đào lớn hơn, họ sẽ đòi Hoàng Mộng Đào về sau đó để cô bé đi tìm Hoàng Dĩ Đồng vòi tiền.
Nếu như Hoàng Dĩ Đồng muốn cắt đứt dây dưa với nhà Chu Phi Dực, nói với bên ngoài Hoàng Mộng Đào xảy ra chuyện rồi, vậy chắc chắn nhà họ Chu sẽ làm to chuyện, sau đó ép nhà họ trả lại cháu gái cho nhà bên đó, không trả cháu gái thì phải bồi thường.
Có thể nói bây giờ Hoàng Dĩ Đồng đã bị bắt thóp triệt để rồi, bất kể cô ta làm gì đều sẽ bị nhà họ Chu lột một lớp da.
Bây giờ cô ta sống khổ thế này, dựa vào đâu mà người khác lại hạnh phúc như thế?
Lúc này cô ta muốn tóm được chứng cứ của Chu Phi Dực và con đàn bà kia, một phát đánh tan nhà họ Chu kẻo sau này họ lấy chuyện con cái đến trước mặt cô ta đòi quyền lợi, nếu như bị họ dây dưa mấy chục năm hoặc cả đời, cô ta sẽ tức c.h.ế.t mất.
Hoàng Dĩ Đồng ngồi chỗ Bạch San San một lúc rồi ôm Hoàng Dĩ Đào về, cô ta muốn nghĩ một cách chu toàn để hoàn toàn thoát khỏi đám người nhà họ Chu, nhất là Chu Phi Dực kia, đều đã thay lòng, ở cùng người phụ nữ khác rồi còn không muốn ly hôn với cô ta, chắc chắn nhắm vào tài sản của nhà họ Hoàng bọn họ, mơ đẹp thật đấy.
Ngày mười tám là ngày Bạch San San và Chu Hữu Tường kết hôn.
Vừa sáng sớm, Bạch Vân Sơn, ông nội Bạch, bà nội Bạch, còn có nhà bác hai, Bạch Thư Yên và Bạch Thư Lễ qua giúp đỡ, mọi người mượn bàn ghế từ nhà người khác, đặt từng bàn trên bãi đất trống trước cửa, đặt không đủ thì bày ở trong sân, trong phòng khách.
Dù sao nhà Bạch San San chỉ có một phòng bếp, vốn không kịp nấu nướng, vì thế chia đồ ăn ra nấu ở mấy nhà, mọi người nấu xong thì bưng tới nhà Bạch San San là được.
Bà nội Bạch trang điểm cho Bạch San San: "Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, không ngờ tới San San đã sắp gả cho người ta rồi, bây giờ thanh niên đến tuổi kết hôn nhà họ Bạch chỉ còn lại anh ba cháu, cũng không biết đến bao giờ anh ba cháu mới lấy vợ đây."
Bạch San San bĩu môi, lòng thầm nghĩ, chắc chắn cô ta không thể để anh ba lấy vợ, nếu không anh trai cuối cùng của cô ta cũng mất rồi, cô ta mất anh cả, bây giờ anh hai cũng không che chở cô ta nữa, cô ta chỉ còn anh ba thôi.
Nếu như anh ba cưới vợ quên em gái, vậy sau này ai bảo vệ cô ta? Ai chống lưng cho cô ta nữa?
Vì thế chắc chắn anh ba không thể lấy vợ, cùng lắm là sau này cô ta đẻ hai đứa, cho anh ba một đứa làm con thừa tự để anh ba nuôi con cho cô ta, như thế anh ba cũng không sợ già rồi không ai chăm.
Dù sao cô ta với anh ba cũng sống cùng một nơi, nếu như cô ta phát hiện ra anh ba manh nha gì đó, cô ta trực tiếp vặt mầm mống đi là được, còn anh cả với anh hai, tạm thời cô ta chưa nghĩ ra cách, đợi về thị trấn Nam Nguyệt rồi, cô ta đi tìm mẹ chồng ác độc bên kia xem xem có cách gì xử lý con dâu không, cô ta phải học cho tử tế, sau này dạy dỗ Lý Trình Trình và chị dâu thứ kia, dám động tới miếng bánh của cô ta, đúng là không muốn sống nữa.
Bạch Thư Lễ mười bảy tuổi ngồi cạnh bàn bên cửa, cạnh đó là cuốn sổ ghi chép người đến và bút máy, cậu ấy phụ trách ghi chép người tham gia.
Trước đó Bạch Thư Lễ đi học muộn nên vừa mới tốt nghiệp trung học cơ sở, đến đến cuối tháng tám mới đi học trung học phổ thông, đến lúc đó cậu ấy và Lý Trình Trình là bạn cùng trường, chỉ có điều Lý Trình Trình học lớp mười một, cậu ấy học lớp mười.
Đến giờ, Bạch San San và Chu Hữu Tường ra làm lễ, làm lễ xong thì mở tiệc trưa.
Mấy người Bạch Đại Sơn, Lý Trình Trình, Hoàng Tú Lan và Lý Hiểu Đồng bắt cá ở chỗ lúc trước, trên đầu có cây đại thụ, bên dưới là nước trong xanh, cực kỳ mát mẻ, đúng là thắng địa tránh nóng.
Lý Trình Trình đỡ Bạch Thiều Quang ngồi bên cạnh xem Bạch Đại Sơn bắt cá: "Đại Sơn, anh không đi thật à? Tiệc trưa sắp bắt đầu rồi."
Lý Trình Trình cũng sợ sau này Bạch Đại Sơn nhớ lại chuyện này sẽ hối hận, Bạch San San có xấu xa hơn nữa thì cô ta cũng là em gái duy nhất của Bạch Đại Sơn, anh có thể đi, còn cô sẽ không đi đâu, cả đời này cô cũng sẽ không quên những lời Bạch San San nói với cô.
"Chỉ cần nó không c.h.ế.t là được, những chuyện khác anh mặc kệ." Bạch Đại Sơn cúi người bắt cá, đầu cũng không ngẩng lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ có chuyện sống c.h.ế.t anh mới lo liệu một chút, chuyện khác, anh sẽ không nhúng tay vào.
Hơn nữa người cũng hai mốt tuổi rồi, sắp hai hai đến nơi, còn cần đến anh trai sao? Không phải năm nay Lý Trình Trình cũng mới hai mốt tuổi sao? Cô có cần người nào nhà họ Lý không?