Lý Trình Trình đút cho Bạch Thiều Quang hai thìa dưa hấu rồi không đút thêm nữa.
Tháng bảy, con gái Hoàng Dĩ Đồng - Hoàng Mộng Đào tròn một tuổi, tổ chức tiệc đầy tuổi, thu về không ít tiền, bây giờ người trong thôn đều có tiền cả, mừng ít nhất cũng mười đồng.
Bạch Thiều Quang cũng sắp một tuổi rồi, Lý Trình Trình còn chưa nghĩ xem có cần tổ chức tiệc mừng cho cậu bé không, nếu như tổ chức mà không thu tiền mừng thì sau này người muốn mở tiệc sẽ hận c.h.ế.t cô, bởi vì cô hại mọi người ngại không dám thu tiền.
Nhưng cô thực sự chẳng thiếu chút tiền ấy, cô cũng không hy vọng vì chuyện mở tiệc nhân tiền mừng này mà mọi người cho rằng cô tham lam, đã giàu thế rồi còn dựa vào con cái đầy năm đầy tháng để thu tiền.
Nhưng nếu không tổ chức, mọi người sẽ cảm thấy đến cả con trai mà cô cũng không coi trọng.
Ở nông thôn là thế đấy, mọi người thích để ý người khác, nhưng nếu như sống tại thành phố, chẳng ai quen ai, ai thèm quan tâm đến mấy chuyện này!
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tiệc đầy tuổi của Thiệu Quang có làm hay không?" Lý Trình Trình vẫn hơi xoắn xuýt.
Bạch Đại Sơn kiên quyết nói: "Không những làm mà còn phải làm cho thật hoành tráng, không phải họ cứ thích nhìn chằm chằm vào chuyện nhà người khác sao? Vậy anh phải làm cho thật lớn, để mọi người so sánh, tức c.h.ế.t đám người kia luôn."
Bạch Thiều Quang vừa sinh ra đã là con nhà giàu, con cái của mấy người trong thôn so được sao? Cũng không biết mọi người âm thầm so cái gì, có tư cách so à?
Nghĩ tới đám người tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì, Lý Trình Trình cũng cảm thấy sung sướng cả ruột gan: "Được, vậy thì tổ chức, đến lúc đó mở hai mươi bàn, làm cho hoành tráng luôn."
Trước mắt trong thôn còn chưa có nhà nào làm to như thế, bởi vì làm nhiều bàn, tiền vốn bỏ ra cũng nhiều nhưng Lý Trình Trình chả sao cả, bởi vì cô có rất nhiều thứ, bất kể là rau dưa hay hoa quả, trứng thịt, sơn động của cô có không biết bao nhiêu là nhiều, cô không cần tốn tiền, thậm chí những thứ đó còn chẳng mất tiền vốn.
Bạch Vân Sơn và Hoàng Tú Lan đã hẹn đợi Bạch San San và Chu Hữu Tường rời thôn An Cư, về thị trấn Nam Nguyệt thì sẽ tới bệnh viện kiểm tra, hôm đó hai người từ sáng sớm đã tới bệnh viện nhà họ Quý trong thôn rồi.
Nghe thấy kết quả kiểm tra của bác sĩ, Hoàng Tú Lan hơi thất vọng, không ngờ tới thế mà cô ấy lại chưa mang thai.
"Bác sĩ, vậy sao khoảng thời gian này tôi luôn cảm thấy không khỏe lắm? Không có khẩu vị gì cả, hơn nữa cũng hay buồn ngủ." Hoàng Tú Lan khó hiểu hỏi.
Bác sĩ giải thích: "Cô chỉ buồn ngủ vào mùa hè thôi, hơn nữa cân nặng của cô cũng vượt hơn người thường, có thể cảm giác rõ ràng hơn người bình thường một chút, căn cứ theo báo cáo kiểm tra, sức khỏe của hai người đều không có vấn đề gì lớn, sau này sẽ có con thôi."
"Có điều cô vẫn phải chú ý rèn luyện tập thể dục nhiều hơn." Lời này của bác sĩ có ý nhắc nhở Hoàng Tú Lan giảm cân, dù sao thì người quá béo khi mang thai cũng dễ gặp rủi ro.
Bởi vì những người mang thai đều sẽ ăn rồi tăng lên cả chục cân, nếu như Hoàng Tú Lan tăng thêm mấy chục cân thịt nữa, vậy chẳng phải cô ấy gần trăm cân sao? Đến lúc đó đẻ con sẽ có nguy hiểm lớn.
"Cái này là thực đơn tôi viết dựa vào tình hình thực tế của cô, sau này một ngày ba bữa cô ăn theo thực đơn này, những lúc khác bất kể là đói thế nào cũng không được ăn." Bác sĩ đưa thực đơn cho Hoàng Tú Lan: "Đây là tuần đầu tiên, đến ngày cuối cùng, cô tới đây là thực đơn cho tuần tiếp theo, nếu như bản thân cô cũng nghĩ kỹ rồi, cô nhất định phải nghiêm khắc ăn theo những gì viết trên này, đừng có vụng trộm ăn thứ khác."
Bạch Vân Sơn nhận thực đơn bác sĩ đưa, sau khi nhìn xong thì kinh ngạc: "Một ngày ba bữa đều uống sữa đậu nành, vậy chẳng phải sẽ đói c.h.ế.t sao?"
Bác sĩ nói: "Ngày đầu tiên thôi, sau đó chậm rãi tăng dần lên, muốn giảm cân xuống thì phải giữ miệng, dịch chân."
Hoàng Tú Lan cướp lấy thực đơn: "Tôi nhất định có thể kiên trì, tôi làm việc trên thị trấn, mua sữa đậu nành cũng tiện hơn."
"Phải là sữa đậu nguyên chất, không được cho thêm bất cứ thứ gì khác." Bác sĩ nhắc nhở.
Hoàng Tú Lan gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ khống chế mồm miệng, tuyệt đối sẽ không ăn thêm bất cứ thứ gì."
Hôm nay đã hết ngày rồi, không kịp thực hiện theo thực đơn, vậy thì bắt đầu từ ngày mai đi.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Tú Lan không ăn sáng ở nhà mà lên thị trấn, tới quán bán đồ ăn sáng uống một bát sữa đậu nành, sau đó đi làm, chỉ có điều chưa qua bao lâu, cô ấy đã đói không chịu được, thỉnh thoảng lại xoa bụng.
Lưu Quế Hương lo lắng hỏi: "Hoàng Tú Lan, em sao thế?"
Công việc ở tiệm thực phẩm tươi sống của Lý Trình Trình rất ổn định, hơn nữa thời gian làm việc ngắn, kể cả cuối năm phải đi làm cả ngày cũng không cần Lưu Quế Hương phải làm trong thời gian dài, vì thế đến giờ cô ấy vẫn chưa từ chức.
"Em đói quá." Hoàng Tú Lan cau mày nói.
"Chỗ chị có bánh quy, em có muốn ăn không?" Mặc dù trong tiệm thực phẩm có rất nhiều thứ có thể trực tiếp ăn như dưa chuột, cà chua, dưa đỏ, rau củ, ... nhưng những thứ đó đều có số lượng cả rồi, Lưu Quế Hương không dám để Hoàng Tú Lan lấy ăn.
Hoàng Tú Lan vội xua tay: "Không cần đâu, em đợi đến trưa rồi mới ăn."
Cô ấy không muốn bản thân béo thế này nữa, mặc dù bây giờ cô ấy đang làm việc, cũng gầy dần đi nhưng tốc độ này quá chậm, cô ấy đứng cùng Lưu Quế Hương sẽ có cảm giác bản thân to gấp đôi Lưu Quế Hương, kể cả Lưu Quế Hương đã bốn chục tuổi rồi nhưng khi hai người đứng với nhau, khách hàng vẫn thích tìm Lưu Quế Hương hơn, chứng tỏ mọi người còn để ý tới dáng người và cân nặng của cô ấy.
Dù cho bản thân cô ấy không để ý nhưng cô ấy cũng muốn mình ở trạng thái khỏe mạnh hơn.
Cô ấy vốn đã béo rồi, mang thai vào chắc sẽ thành quả bóng mất, vì thế nghe lời bác sĩ, giảm cân trước đã, có thế mới tốt cho cô ấy, cô ấy cũng nên chịu trách nhiệm cho sức khỏe của mình.
Chiều hôm đó, ba mẹ và các cậu, mợ của Hoàng Dĩ Đồng đến nhà Chu Phi Dực, lúc đầu Chu Phi Dực còn ngồi hóng mát với cô gái trẻ tuổi kia trong sân, nhìn thấy người nhà họ Hoàng kéo đến, anh ta vội vàng đứng dậy.
Người nhà họ Hoàng nhìn thấy cảnh này thì tức giận không thôi, không ngờ tới Chu Phi Dực lại quang minh chính đại ở cùng cô gái kia như thế.
Chu Phi Dực này tìm được người mới rồi mà còn không nhắc đến chuyện ly hôn với Hoàng Dĩ Đồng, không phải là muốn ép nhà họ Hoàng nhắc tới trước, sau đó nhà họ Chu bọn họ nhân cơ hội giở công phu sư tử ngoạm ra sao? Mơ đẹp thật đấy, nhà họ Hoàng bọn họ lương thiện không có nghĩa là họ dễ bắt nạt.
"Ba, mẹ, cậu, mợ... sao mọi người lại đến đây?" Chu Phi Dực ngượng ngùng đi tới trước mặt ba mẹ Hoàng, lo lắng bất an chào hỏi.
"Cậu còn biết chúng tôi là ba mẹ mình à, tôi tưởng cậu một năm rồi không qua đó, quên mất chúng tôi là ai luôn rồi chứ!" Ba Hoàng trợn mắt lườm Chu Phi Dực, có người phụ nữ khác ở nhà bầu bạn với anh ta, anh ta làm gì có thời gian rảnh đến thăm họ!
Đến cả vợ với con gái anh ta cũng không để trong lòng, sao có thể để ba mẹ vợ vào mắt đây!
"Cha, xem cha nói gì kìa? Không phải vì con bận quá sao? Nếu không chắc chắn con đã tới thăm mọi người từ lâu rồi." Chu Phi Dực vội nói.