Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 369

Thời gian châm cứu kết thúc, Lôi Minh đi vào rút tất cả ngân châm rồi đặt lần lượt lên đĩa: "Đợi lát nữa cô tắm lại bằng nước sạch một lần là được, sau này ngày nào chúng ta cũng tắm thuốc kết hợp với châm cứu, sau đó dùng thêm thuốc đông y, chắc là sẽ nhanh chóng loại bỏ hết độc thôi, may lúc phát hiện ra còn kịp nên cô không cần quá lo lắng."

"Cảm ơn bác sĩ Lôi." Quý Khiết vô cùng cảm kích Lôi Minh.

Nếu không phải Lôi Minh đùa muốn bắt mạch cho cô ấy, vậy thì tình trạng cơ thể của cô ấy cũng không được phát hiện ra, đợi đến khi gả cho người ta rồi, nếu như mãi không có con, thì kể cả có là cô chủ nhà họ Quý, có lẽ đối phương cũng sẽ nuôi phụ nữ bên ngoài rồi sinh con, sau đó bế đứa bé về cho cô ấy nuôi.

Hoặc là đối phương dứt khoát đón người phụ nữ với đứa bé kia về sống cùng một nhà với cô ấy.

Đàn ông có tiền trò gì mà chả dám chơi, còn cả những cậu ấm nhà giàu lớn lên cạnh cô ấy, tuổi còn nhỏ đã dám chơi đủ trò bên ngoài, có lẽ còn dám chơi hơn cha bọn họ.

Thậm chí cô ấy còn có bạn học, cha người ta có hai vợ, nhà hai bà vợ ở cạnh nhau, cha của bạn cô ấy ở nhà vợ cả thứ hai, tư, sáu, ở nhà vợ hai thứ ba, năm, bảy, hai bên đều có con, con cái xêm xêm tuổi nhau, lúc đến tuổi đi học, cạnh tranh cực kỳ lớn, giống như hận không thể diệt trừ đối phương.

Đây cũng là nguyên nhân đến giờ cô ấy còn chưa có người yêu.

Bởi vì cô ấy muốn tìm một người đàn ông một lòng một dạ, chỉ yêu mình mình, giống như ông nội với bà nội, ba với mẹ cô ấy vậy, ông nội cô ấy Quý Hạc Minh thời còn trẻ cực kỳ đẹp trai, phụ nữ yêu thích ông ấy nhiều không đếm xuể nhưng ông ấy kiên quyết lựa chọn bà nội, sống cùng bà nội.

Còn có ba cô ấy Quý Mộ Trình, bởi vì lớn lên ở nhà họ Quý, từ lúc còn trẻ đã có không biết bao nhiêu cô gái có ý với ông ấy nhưng ông ấy không thèm để ý, cho đến tận khi gặp cô gái bình thường dưới nông thôn là Phong Tranh.

Quý Khiết muốn tình yêu giống ông bà, ba mẹ mình.

Lôi Minh xách nước sạch đổ vào thùng rồi nói với Quý Khiết: "Tiểu Khiết, cô tắm đi, chuyện hôm nay xong rồi, bây giờ đợi sắc thuốc xong rồi uống là được."

"Làm phiền bác sĩ Lôi rồi." Quý Khiết trốn trong thùng nước thuốc, nhìn Lôi Minh vì mình mà tất bật ngược xuôi, cô ấy vừa cảm động, vừa ngại ngùng, bây giờ cô ấy ngâm mình trong thùng nước thuốc, so với đang tắm thì có gì khác biệt đâu?

Lúc mình đang tắm mà có người đi vào, hơn nữa còn là đàn ông, sao cô ấy không ngại ngùng cho được? May mà nước thuốc trong thùng có màu đen, người khác không nhìn thấy gì cả.

Lôi Minh ra ngoài xong thì đóng cửa lại, Quý Khiết từ thùng nước thuốc chuyển tới thùng nước sạch, sau khi ngâm nước thuốc một lúc, cô ấy phát hiện ra da dẻ mình tốt hơn nhiều rồi, da trên cánh tay trắng nõn căng bóng, đàn hồi, những chỗ khác cũng không cần nói đến.

Xem ra độc mà cô ấy trúng phải lúc trước có ảnh hưởng rất lớn tới cơ thế, suýt nữa khiến mình mất đi dáng vẻ ban đầu, nếu như Lôi Minh không phát hiện ra chuyện cô ấy trúng độc, vậy thì qua mấy năm nữa có phải cô ấy sẽ biến thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ không?

Quý Khiết tắm xong thì mặc quần áo rồi ra khỏi phòng trị bệnh, nhìn thấy Lôi Minh ngồi trước bàn đợi mình, cô ấy đi qua: "Bác sĩ Lôi, cảm ơn anh, tôi cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn nhiều rồi."

 

 

Lôi Minh chỉ bữa sáng trên bàn: "Có thể ăn sáng rồi."

"Cảm ơn." Quý Khiết đi qua đó ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn, vừa ăn cô ấy vừa nói: "Lôi Minh, có thể làm phiền anh giúp tôi kê đơn thuốc bài trừ chất bẩn trong cơ thể không? Tôi cảm thấy nước thuốc anh làm cho tôi khá hữu dụng vì thế tôi muốn nhờ anh kê cho các chị em của tôi một chút, bọn họ không cần trừ độc, chỉ cần loại bỏ chất bẩn trong cơ thể là được, tôi mang theo tiền, có thể kê cho tôi nhiều một chút, ít nhất đủ để mọi người dùng một liệu trình."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lôi Minh gật đầu: "Được, khoảng thời gian này tôi ở đây, tôi có thể kê cho họ."

Quý Khiết mỉm cười ngọt ngào với Lôi Minh: "Cảm ơn bác sĩ Lôi, bác sĩ Lôi là ân nhân cứu mạng tôi."

"Nếu tôi đã là ân nhân cứu mạng cô, cô định cảm ơn tôi thế nào đây?" Lôi Minh cười hì hì nhìn Quý Khiết.

Quý Khiết kinh ngạc sặc đồ ăn, cô ấy ho sặc sụa, Lôi Minh vội vàng đứng dậy đi tới cạnh Quý Khiết, giúp cô ấy vỗ lưng, đợi Quý Khiết bình ổn lại, anh ấy mới thu tay về.

Quý Khiết quay đầu nhìn anh ấy, ngại ngùng nói: "Bác sĩ Lôi muốn tôi báo đáp thế nào? Đưa lì xì hay tặng quà?"

"Đừng làm thế, cô đừng hại tôi." Lôi Minh xua tay, không ngờ Quý Khiết lại không hiểu lãng mạn như thế, làm cho Lôi Minh nhất thời không biết phải làm thế nào mới ổn: "Tiểu Khiết, cô ăn từ từ thôi, tôi đi xem thuốc thế nào rồi!"

Lôi Minh hốt hoảng chạy trốn.

Quý Khiết bắt đầu con đường chữa trị cho cô ấy.

Một phía khác, cuối tuần không cần đi làm, Bạch San San và Chu Hữu Tường làm ổ trên giường không muốn dậy, Chu Hữu Tường ôm Bạch San San vào lòng: "San San, bây giờ chúng ta có tiền rồi, hay là chúng ta lấy ra chút tiền mua căn phòng bên cạnh đi! Chẳng phải hai ta muốn định cư ở thị trấn Nam Nguyệt sao? Vậy thì mua thêm căn nhà, con cái còn nhỏ, chúng ta có thể cho thuê trước, đợi con lớn rồi thì trực tiếp vào ở, đến lúc đó chúng ta không cần mất tiền mua nữa, em thấy sao?"

"Hai năm nay giá nhà ở thị trấn Nam Nguyệt vẫn luôn tăng, anh cảm thấy sau này sẽ càng đắt hơn, chi bằng chúng ta nhân lúc giá nhà còn rẻ, chúng ta cũng có năng lực, mua nhà trước, nếu không đợi con hai mươi tuổi, chúng ta cũng bốn, năm mươi tuổi, đến lúc đó có năng lực mua hay không còn chưa biết được!" Không thể không nói, ánh mắt của Chu Hữu Tường rất rộng mở, ít nhất anh ta đã nhìn trúng nhà đất rồi.

Bạch San San ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ta: "Đừng bảo anh muốn đón Long Quyên với con anh qua đây, sắp xếp cho họ ở bên cạnh đấy nhé?"

Chu Hữu Tường duỗi tay ôm Bạch San San, mũi cọ lên trán cô ta: "Em nghĩ lung tung gì thế? Bây giờ Long Quyên cũng sắp kết hôn rồi, sao anh có thể đón cô ta qua? Hơn nữa mỗi tháng một nửa tiền lương của anh đều được xem như tiền nuôi dưỡng bọn trẻ, sao anh phải đón chúng qua đây? Con chúng ta sắp ra đời rồi, anh muốn chuẩn bị nhà trước cho đứa bé, như thế sau này áp lực của chúng ta sẽ nhỏ đi chút."

Trừ tiền kết hôn thu được ra, Bạch San San còn có một chục vài nghìn tiền tiết kiệm, nhưng Chu Hữu Tường không biết vì thế kể cả lấy tiền kết hôn mua nhà cũng không sao, dù sao cô ta còn nhiều tiền lắm.

Hơn nữa đợi đứa trẻ đầy tháng, thôi nôi, cô ta cũng phải về làm tiệc rượu, đến lúc đó có thể thu thêm vài nghìn đồng nữa, cô ta chẳng thiếu tiền đâu.

Cuối cùng Bạch San San đồng ý: "Được rồi, vậy đợi trời tối mát mẻ, chúng ta qua đó xem xem, nếu như có thể quyết định thì mua, như thế đợi con chúng ta ra đời, chúng ta có thể mời người giúp việc tới giúp chúng ta trông con, đến lúc đó để người giúp

 
Bình Luận (0)
Comment