Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 368

Sau đó mẹ Hoàng lại nghĩ tới người đàn ông trẻ tuổi như ông chủ lớn lúc trước tới nhà Lý Trình Trình, bà ta hỏi hăm: "Lý Trình Trình, ông chủ lớn lúc trước đến nhà cháu là ai thế?"

"Ông chủ lớn nào? Ngày nào cũng có bao nhiêu người tài giỏi đến chỗ cháu lấy hàng, cháu thực sự không biết thím Hoàng nói đến ai." Nhà máy sản xuất phá lấu ngày nào cũng nhập hàng, xuất hàng, người đến nhiều lắm, ai biết mẹ Hoàng nói tới ai.

Mẹ Hoàng không hỏi được đáp án mình muốn thì trong lòng giận lắm, Lý Trình Trình này nắm trong tay nhiều đàn ông tài giỏi như thế nhưng lại không muốn giới thiệu, lẽ nào định giữ lại cho bản thân sao?

Lý Trình Trình không biết những suy nghĩ lòng vòng trong lòng mẹ Hoàng, cô thấy mẹ Hoàng không muốn nói gì nữa thì đóng cửa lại, cô vớt dưa hấu từ trong giếng lên, cắt ra rồi mang lên.

Bạch Thiều Quang nhìn thấy dưa hấu đỏ hồng thì kích động vỗ tay gào: "Dưa hâu, dưa hâu..."

Đứa bé phát âm còn chưa chuẩn lắm, trước đó Lý Trình Trình thử sửa lại cho đúng nhưng phát hiện ra không sửa lại được, cô cũng không nóng vội, đợi đứa bé lớn hơn một chút rồi dạy dỗ là được.

Ai mà chẳng từng như thế?

"Đừng kêu nữa, có phần của con mà." Lý Trình Trình đặt đĩa quả lên bàn bên dưới cây dâu, sau đó đưa Bạch Thiều Quang một miếng dưa cắt thành hình tam giác, bàn tay nhỏ bé của cậu bé rất khỏe, có thể cầm được miếng dưa rồi tự mình gặm, chỉ cần lấy hết hạt dưa phía trên ra là được rồi.

Hơn nữa bản thân dưa hấu cũng là thứ cực nhiều nước, cậu bé chỉ gặm nhẹ là nước dưa hấu sẽ rót vào miệng, không còn sót lại gì.

"Quý Khiết, chị sao thế? Dáng vẻ tâm sự trùng trùng vậy." Thấy Quý Khiết cầm dưa hấu mà không ăn, Lý Trình Trình lo lắng hỏi.

"Trình Trình, chị phải rời đi mấy ngày, để Quý Bằng ở chỗ em được không?" Quý Khiết hỏi.

Lý Trình Trình gật đầu: "Đương nhiên là có thể, trước kia Quý Bằng ở chỗ bọn em một khoảng thời gian, để cậu bé ở đây chị cứ yên tâm đi, ngược lại là chị đấy, một mình chị đi đâu?"

Quý Khiết lơ đãng lắc đầu: "Không phải, cấp dưới của bà nội chị đi cùng luôn."

"Vậy được rồi, có người đi cùng chị em cũng không còn lo lắng nữa." Lý Trình Trình nghe thấy Quý Khiết nói thì cũng yên tâm, Quý Khiết là chị gái sinh đôi của cô, không phải người ngoài, chắc chắn cô không muốn Quý Khiết xảy ra chuyện không may.

Quý Khiết ở chỗ Lý Trình Trình ăn dưa hấu xong thì mang dưa về ký túc cho Trình Nhã, dưa hấu được chia đôi từ chỗ Lý Trình Trình, cô ấy mang một nửa cho Lôi Minh, một nửa đưa Trình Nhã.

Hôm sau, một mình Quý Khiết xuất phát đi tìm thầy thuốc trung y ở miền xa xôi của Lôi Minh, bởi vì chỗ thầy anh ấy bất kể là thuốc hay công cụ đều tương đối đầy đủ, suy cho cùng bệnh viện nhà họ Quý cũng không chuyên về trung y, muốn trị liệu cho Quý Khiết vẫn hơi phiền phức.

Thầy của Lôi Minh ở dưới quê, cách nơi này rất xa nhưng không có xe đến thẳng đó, hơi phiền phức, vì thế mất khá nhiều thời gian, Quý Khiết đi sáu tiếng mới tới chỗ thầy của Lôi Minh mở phòng khám ở dưới quê.

Quý Khiết giao chẩn đoán của Lôi Minh cho thầy thuốc già trong phòng khám, thầy thuốc xem xong thì sắp xếp cho Quý Khiết ở lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Khiết ngủ dậy sửa soạn cho bản thân rồi tới phòng khách của phòng khám, nhìn thấy Lôi Minh ngồi đó, cô ấy hơi kinh ngạc: "Bác sĩ Lôi, sao anh lại đến đây? Lẽ nào anh đến đây trong đêm sao?"

Lôi Minh vừa ăn sáng vừa nói: "Đúng thế, tôi hiểu rõ tình hình của cô nhất, vì thế để tôi chữa trị cho cô là thích hợp nhất, lúc đầu tới bệnh viện nhà họ Quý làm việc tôi đã bàn bạc xong chuyện này rồi, nếu như chỗ thầy tôi có căn bệnh phức tạp, khó chữa cần tôi xử lý, đúng lúc bệnh viện không bận rộn thì phải cho phép tôi nghỉ tới giúp thầy tôi, lần này tôi xin nghỉ về đây, tôi nhất định phải chinh phục cửa ải chỗ cô."

Lời của Lôi Minh một lời hai nghĩa.

 

 

"Tôi nhất định phải chinh phục được cửa ải chỗ cô" rốt cuộc là chinh phục bệnh tình của Quý Khiết hay là chinh phục được Quý Khiết? Lời này không tránh khỏi người ta hiểu lầm.

Mặt Quý Khiết phiếm hồng nhất thời cô ấy cảm thấy cực kỳ lúng túng.

Lôi Minh nói tiếp: "Tiểu Khiết, lát nữa tôi sẽ trị liệu cho cô, cần bụng đói để chữa, vì thế bây giờ cô đừng ăn sáng nữa, nhịn một lát, đợi trị liệu xong thì ăn nhé."

Quý Khiết gật đầu: "Ừm."

Sau đó cô ấy đi ra ngoài phòng khám để cảm nhận ánh sáng ban mai rạng rỡ, không làm phiền Lôi Minh và thầy của anh ấy ăn sáng nữa, ánh nắng lúc này rất đẹp, gió sớm mát mẻ khiến người ta không cảm thấy chút nóng nực nào.

Nhưng bây giờ đang là mùa hè nóng bức, không thể luôn thế này, qua một tiếng sau, ánh mắt trời có thể khiến người ta chảy mồ hôi như mưa.

Lôi Minh ăn sáng xong thì chuẩn bị đồ đạc, xong xuôi, anh ấy gọi Quý Khiết vào phòng chữa trị bên cạnh phòng chẩn đoán, Lôi Minh chỉ cái thùng đựng đầy nước còn bốc hơi nóng rồi nói: "Tiểu Khiết, đây là nước thuốc, lát nữa cô cởi quần áo vào ngâm mình trong đó nhé."

"Ừm." Quý Khiết gật đầu, sau đó nhìn Lôi Minh.

Lôi Minh quay người ra ngoài, đóng cửa phòng chữa trị lại, Quý Khiết căng thẳng nhìn cửa với cửa sổ, sau đó cô ấy cởi quần áo, vắt lên ghế rồi nhấc chân bước vào thùng, nước nóng kinh người khiến cô ấy nhất thời chưa thích ứng được.

Nếu Lôi Minh đã bảo cô ấy đi vào, vậy chứng tỏ nước thuốc có yêu cầu về nhiệt độ.

Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa: "Tiểu Khiết, cô ngâm mình chưa? Nếu như ngâm rồi thì tôi vào châm cứu cho cô nhé!"

Quý Khiết vội ngồi xuống thùng, nhìn thấy nước thuốc che ngập n.g.ự.c mình, cô ấy mới yên tâm nói: "Được rồi."

Thấy Lôi Minh mang theo ngân châm bước vào, trong lòng Quý Khiết cực kỳ căng thẳng, nhiều châm như thế phải cắm hết lên người sao?

Thế thì đau lắm nhỉ?

Lôi Minh đặt ngân châm lên cái bàn bên cạnh, dịu giọng nói: "Đừng căng thẳng, châm cứu không đau lắm đâu, chỉ hơi đau với tê và có cảm giác trướng trướng thôi, một lát là qua."

"Ừm." Quý Khiết nghiến răng, thấp thỏm nhắm mắt lại.

"Nhấc tay lên mặt nước, gác lên mép thùng." Lôi Minh nói.

"Ừm." Quý Khiết chậm rãi đưa hai tay lên mặt nước rồi gác lên cạnh thùng.

Lôi Minh thấy Quý Khiết điều chỉnh trạng thái xong thì bắt đầu rút châm châm cứu cho cô ấy, cảm nhận được ngân châm cắm vào da thịt, Quý Khiết khẽ nhíu mày lại, cô ấy sợ hãi mím môi như cố gắng để bản thân mạnh mẽ hơn.

Sau khi châm mấy cây, tất cả ngân châm đều đã cắm vào huyệt đạo tương ứng, Lôi Minh đứng lên hoạt động gân cốt rồi nói: "Đã châm xong rồi, cô cứ ngâm thế này nhé, đừng động đậy lung tung, ba phút nữa tôi vào lấy châm ra."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Được rồi." Quý Khiết ngoan ngoãn đồng ý.

Bởi vì trên người cắm quá nhiều ngân châm, Quý Khiết không dám động đậy, càng không dám lơ là, cô ấy giữ nguyên trạng thái căng thẳng như thế.

 
Bình Luận (0)
Comment