"Chuyện này chẳng dễ quá ấy chứ, đến nhà họ hàng trốn vài ngày chẳng phải được rồi sao?" Người bên cạnh trợn mắt, giọng điệu khinh miệt.
Giống như trước kia người đó cũng bị lừa y như thế.
"Bây giờ chúng ta đưa thím Chu nhà mấy người đến bệnh viện kiểm tra, có bệnh hay không, đợi chúng tôi về là biết, các ngươi yên tâm đi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không giấu giếm, chúng tôi nhất định sẽ tuyên truyền chiến tích huy hoàng của bà ta ra ngoài." Mẹ Hoàng vung tay, sau đó chỉ huy nam đồng chí nhà mình: "Mọi người vào phòng tìm kiếm đi, tìm hết tiền nhà họ Chu ra, chúng ta thay nhà họ Chu đưa thím Chu đi lên bệnh viện huyện để thím Chu kiểm tra sức khỏe cho tử tế, nếu không cả ngày bà ta cứ bệnh tật triền miên, việc nhà không ai làm, mọi người nói xem có phải không?"
"Đúng thế, đúng là phải kiểm tra lại, làm rõ ra xem rốt cuộc bà ta bị bệnh thật hay giả vờ bệnh, kẻo mọi người lại bị bà ta lừa." Thôn dân xung quanh đều tỏ thái độ tán thành, nếu như giả vờ bệnh, vậy thì có thể xử lý bà ta tử tế rồi, dù sao thì bà ta cũng lừa nhiều người như thế.
"Vậy chúng ta đi thôi!" Mẹ Hoàng phất tay, sau đó đưa mẹ Chu rời đi.
Thôn dân xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ ba Chu: "Nhà họ Chu các ông vô đạo đức thật đấy, coi thường con gái nhà người ta thì đừng cưới về, kết quả cưới về rồi còn giả vờ ốm để hành hạ con nhà người ta, người ta còn sinh cho nhà họ Chu các người một cô cháu gái, thế mà các người chẳng thèm nhìn một lần."
"Con gái nhà người ta hiếu thảo với các người, dẫn cháu gái về thăm các người các người thì hay rồi, thế mà lại giấu con gái với cháu gái người ta đi, đến giờ mẹ con hai người sống c.h.ế.t thế nào còn chưa rõ, đúng là đáng thương!"
Nghe mọi người càng nói càng sai, ba Chu tức giận đá vào cổng, Hoàng Dĩ Đồng dẫn theo đứa bé bị mất tích thì liên quan gì đến họ? Đi từ nhà họ Hoàng đến nhà họ Chu mất bao xa, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì liên quan gì đến nhà họ Chu chứ?
Nhà họ Hoàng dựa vào đâu mà đổ oan cho nhà họ Chu bọn họ?
Mặc dù có một cái bệnh viện do nhà họ Quý xây lên trong thôn An Cư nhưng mẹ Hoàng không muốn để mẹ Chu biết bây giờ thôn An Cư phát triển như thế, nếu không chắc chắn họ sẽ bám lấy nhà họ Hoàng không buông, vì thế mẹ Hoàng trực tiếp đưa mẹ Chu lên bệnh viện huyện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dù sao cũng lấy tiền của nhà họ Chu, vậy thì mở lòng từ bi, dẫn mẹ Chu lên bệnh viện huyện kiểm tra vậy.
Sau đợt kiểm tra, sức khỏe mẹ Chu còn rất tốt, không có những tình trạng như bà ta nói, thấy mọi chuyện bại lộ, mẹ Chu cật lực chống chế, bác sĩ trực ban tối dùng ánh mắt "để tôi xem bà diễn thế nào" để nhìn bà ta, số liệu các hạng mục kiểm tra đều ở đó, lẽ nào số liệu cũng có thể làm giả được sao?
Đây là bệnh viện, là nơi cứu người trị thương, tất cả mọi người đều có thể tin tưởng nơi này tuyệt đối.
"Không thừa nhận phải không? Chúng ta đến khoa nội trú hỏi thử xem rốt cuộc năm ngoái bà có tới đây nằm viện không là biết ngay thôi, nếu như không có ghi chép nhập viện của bà thì đừng trách nhà tôi đòi lại công bằng cho Dĩ Đồng, gặp phải loại mẹ chồng độc ác như bà, số Dĩ Đồng nhà tôi khổ quá mà."
Tối đến nhân viên công tác trực ca đêm không nhiều lắm, lại nghe thêm mấy lời của mẹ Hoàng, thương cho cô gái bị mẹ chồng bắt nạt, họ đều giúp đỡ xem lại ghi chép nằm viện, đúng là không tra ra bất kỳ ghi chép nằm viện nào, điều này cũng chứng tỏ năm ngoài mẹ Chu không nằm viện.
Nói cách khác, bản thân bà ta không muốn chăm sóc con dâu đang mang thai, cũng không muốn con trai chăm vợ nên mới ép con dâu về nhà mẹ đẻ, sau đó con dâu sinh cháu xong cũng không thèm dòm ngó tới.
Nếu như con dâu sinh cháu trai, liệu bà ta có cướp cháu trai mình về không đây!
Phải biết là từ đầu mẹ Chu đã giả vờ bệnh, sau khi Hoàng Dĩ Đồng mang thai, bà ta lại càng trở nên tồi tệ hơn, mẹ Hoàng tức không nhịn được, trực tiếp đến sở công an báo án, mặc dù mẹ Chu không phạm phải tội lớn gì, cũng không phải chịu phạt.
Nhưng nhà họ Hoàng có thể nhân cơ hội này để ép Chu Phi Dực ly hôn với Hoàng Dĩ Đồng, hơn nữa họ còn có thể ép nhà họ Chu lưu tiếng xấu muôn đời.
Nhà họ Hoàng quậy mấy ngày, cuối cùng cũng lấy được giấy ly hôn, từ đó về sau, Hoàng Dĩ Đồng, Hoàng Mộng Đào không còn quan hệ gì với Chu Phi Dực nữa, sau này Hoàng Dĩ Đồng có thể tự do kết hôn rồi.
Tối hôm đó, Lý Trình Trình, Lý Hiểu Đồng và Quý Bằng ngồi đỡ Bạch Thiều Quang dưới tàng cây dâu, để cậu bé tập đi, dù sao cũng một tuổi rồi, thỉnh thoảng luyện tập một chút cũng không sao.
Lý Trình Trình nghe thấy tiếng gõ cửa thì ra mở cửa, nhìn thấy mẹ Hoàng Dĩ Đồng, Lý Trình Trình hơi ngạc nhiên, nhà họ Hoàng ở cạnh nhà họ Lý, Lý Trình Trình lại từng sống trong nhà họ Lý, đương nhiên nhận ra được mẹ Hoàng.
Hơn nữa chín mươi năm phần trăm người trong thôn An Cư đều đi theo họ kiếm tiền, còn có người cô không nhận ra sao?
Có người không quen lắm nhưng không đến mức không nhận ra.
"Thím Hoàng, thím có chuyện gì sao? Nếu như có rau muốn bán thì đợi sáng mai nhé! Bây giờ chúng cháu đều để sáng mới thu, trưa thì mang đi." Lý Trình Trình nói.
Mẹ Hoàng lắc đầu, do dự một lát rồi mới hỏi: "Lý Trình Trình, bao giờ chú ba nhà cháu về thế?"
Mẹ Hoàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy Bạch lão tam mới là người có thể bảo vệ Hoàng Dĩ Đồng, để Hoàng Dĩ Đồng theo Bạch lão tam tới nơi cậu ta làm việc, sau này sống cùng Bạch lão tam, như thế người nhà họ Chu không có cơ hội gặp mặt cô ta nữa.
Kể cả sau này Chu Phi Dực không có người hiếu kính cũng không thể tìm Hoàng Mộng Đào, có thể nói Hoàng Mộng Đào là con gái Bạch lão tam, dù sao sau khi một người thành niên, tuổi tác nói lớn thêm mấy tuổi hay nhỏ thêm mấy tuổi cũng chẳng ai nhìn ra được, chỉ cần không để người ta không nhìn thấy chứng minh thư là được.
Kể cả chứng minh thư cũng có thể thay đổi, chỉ cần Hoàng Dĩ Đồng theo Bạch lão tam tới bên đó, họ có thể sửa năm sinh của Hoàng Mộng Đào nhỏ đi một chút, không cho người nhà họ Chu biết Hoàng Mộng Đào là đứa bé do Chu Phi Dực và Hoàng Dĩ Đồng sinh ra là được rồi.
Lý Trình Trình nhìn mẹ Hoàng bằng ánh mắt kinh ngạc, sau đó lắc đầu: "Cháu không biết, chuyện của chú ấy không thể nói chắc chắn được."
"Vậy cháu có số điện thoại của cậu ấy không? Hoặc là địa chỉ viết thư cũng được?" Mẹ Hoàng sốt ruột hỏi.
Lý Trình Trình lại lắc đầu: "Mấy thứ đó cũng không thể biết chắc, chú ba đến nơi nào, dùng số điện thoại ở nơi đó gọi về, vì thế thực sự không thể biết số điện thoại của chú ấy, hơn nữa địa chỉ viết thư cũng phải giữ bí mật, chúng cháu không chủ động liên lạc với chú ba, đợi chú ấy liên lạc với bọn cháu, có điều cả năm nay chú ấy không liên lạc với bọn cháu rồi! Công việc của các chú ấy có tính bảo mật đặc thù, không liên lạc với bọn cháu cũng là bình thường."
Lý Trình Trình cũng không hiểu tại sao mẹ Hoàng lại đột nhiên chạy tới đây nghe ngóng chuyện của Bạch Lâm Sơn.
Mẹ Hoàng nghĩ tới trước đó Bạch Lâm Sơn rời nhà bảy năm rồi mới quay về, nếu như con gái mình thực sự đi theo cậu ta, có lẽ cũng phải đối mặt với chia ly trong khoảng thời gian dài, nếu như mang theo đứa bé, chăm sóc gia đình, làm việc kiếm tiền, nhiều chuyện như thế đều đè lên người con gái bà ta, con gái bà ta sẽ không chịu đựng được, vì thế Bạch Lâm Sơn này cũng chẳng phải người thích hợp, không đáng để con gái bà ta phó thác cả đời.