Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 366

Chu Phi Dực chỉ tới thăm đứa bé một lần khi đứa bé mới sinh ra còn ở bệnh viện, có lẽ cũng chẳng phải thật lòng muốn thăm mà chỉ là xác nhận xem đứa bé là con trai hay con gái, là con trai, anh ta sẽ bế về cho mẹ, là con gái thì anh ta không cần nữa.

Bây giờ nhìn lại, chắc là vậy rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mẹ, vậy con phải làm gì bây giờ?"

Hoàng Dĩ Đồng ôm Hoàng Mộng Đào lên, lo lắng hỏi.

"Hay là làm thế này đi, con bế đứa bé đến nhà họ hàng ở xa ở mấy ngày, đợi mọi người xử lý xong chuyện bên này, các con hẵng về." Mẹ Hoàng nói xong thì vội vàng vào phòng, sau đó đưa Hoàng Dĩ Đồng năm trăm đồng: "Sáng sớm mai con phải đi ngay, nhìn thấy người trong thôn, con cứ bảo đưa đứa bé đi thăm bà nội, những lời khác đừng nói nhiều."

Buổi tối bốn ngày sau, cha mẹ Hoàng Dĩ Đồng dẫn theo cô bảy, dì tám hùng hùng hổ hổ đến thẳng nhà Chu Phi Dực, cha Hoàng đá tung cổng nhà họ Chu, mọi người thuận lợi đi vào trong, sau đó cha Hoàng đá mở cửa phòng Chu Phi Dực và cô gái kia đang ở.

Hoàn toàn không cho Chu Phi Dực và cô gái kia cơ hội mặc quần áo, mấy người phụ nữ túm cô gái kia còn đàn ông thì đè Chu Phi Dực lại, thành công khống chế hai người, sau đó dẫn đi quanh thôn một vòng, dốc sức tuyên truyền hành vi của Chu Phi Dực và nhà họ Chu, sau khi đi một vòng quanh thôn, họ áp giải hai người kia tới đồn công an báo án, loại chuyện này năm năm mới có một lần.

Mẹ Hoàng ngồi ngoài sân nhà họ Chu gào khóc rống lên: "Đứa con gái đáng thương của tôi dẫn theo con gái bệnh nặng về quê thăm bà nội nó, sợ bà nội đứa bé đến lúc c.h.ế.t cũng không biết cháu gái mình mặt mũi ra sao, con gái tôi hiếu thảo là thế, kết quả lại bị nhà họ Chu nhẫn tâm sát hại, nhà họ Chu sợ con gái tôi tìm họ đòi tiền làm phẫu thuật cho đứa bé nên g.i.ế.c con gái với cháu gái tôi rồi, đó là con gái tôi, các người có không thích cháu gái cũng không có tư cách động tay động chân với con gái tôi? Các người có tư cách gì chứ?"

Mẹ Chu bị mẹ Hoàng chọc tức đau cả tim, nghĩ tới bệnh tim của đứa con gái Hoàng Dĩ Đồng sinh ra, bà ta kinh ngạc, lẽ nào con gái Hoàng Dĩ Đồng thực sự bị di truyền bệnh bẩm sinh của bà ta sao? Nhưng bà ta vốn không có bệnh tim, thậm chí cũng chẳng có bệnh tật gì cả, bà ta chỉ không muốn làm việc, muốn để con dâu hầu hạ nên mới cố ý giả bệnh thôi.

Lúc Hoàng Dĩ Đồng mang thai, bà ta nằm viện là vì bà ta không muốn chăm sóc Hoàng Dĩ Đồng, cũng không muốn để con trai chăm sóc Hoàng Dĩ Đồng nên mới cố ý nằm viện để con trai tới bệnh viện chăm sóc bà ta, thấy giữa mẹ và vợ, con trai chọn người làm mẹ như bà ta, trong lòng bà ta còn đắc ý lắm.

Ba Chu nghiến răng nói: "Hoàng Dĩ Đồng không dẫn đứa bé về đây."

"Bốn ngày trước Dĩ Đồng nhà chúng tôi đưa đứa bé về đây, các người không thích nó, sợ nó ngăn cản Chu Phi Dực cưới vợ mới nên đã ra tay với con gái và cháu gái tôi, người nhà họ Chu các người sao lòng dạ lại đen tối đến thế? Dĩ Đồng nhà chúng tôi làm sao hả, đứa bé bị bệnh cũng là vấn đề của nhà mấy người, không phải vấn đề của nó, tại sao các người lại đối xử với nó như thế? Không phải con nhà các người nên các người không thương phải không? Nhưng cháu gái là của nhà các người mà? Sao lòng dạ người nhà các người lại độc ác đến thế?"

Mẹ Hoàng nói rồi sụp đổ khóc ầm lên, giọng bà ta to, to đến mức mọi người vây quanh bên ngoài đều không nghe tiếp được nữa, thực là vô cùng đau lòng.

Con gái với cháu gái đều mất tích, đả kích này lớn thế nào chứ!

 

 

Người nhà họ Chu này đúng là không phải người, quá vô lương tâm, còn chưa ly hôn đã dẫn người mới về nhà, tốt xấu gì cũng phải ly hôn trước, sau đó giải quyết vấn đề của đứa bé chứ!

Còn có người phụ nữ kia cũng thật là, tu hú chiếm tổ, bây giờ bị mang đi rồi cũng là gieo nhân nào gặt quả nấy.

Cách làm của nhà họ Hoàng khiến lòng người thư thái, nên trừng phạt những người làm sai kia, nếu không người làm chồng đều chẳng biết thương yêu vợ mình.

Chu Phi Dực bị dẫn đi, nhà họ Hoàng còn cảm thấy chưa đủ, bởi vì cùng lắm anh ta chỉ bị ngồi tù bốn năm rồi lại quay về, đến lúc đó nếu không lấy được vợ, chắc chắn anh ta sẽ quay đầu bám lấy Hoàng Dĩ Đồng và Hoàng Mộng Đào, nhưng bây giờ chỉ có thể làm thế.

Cùng lắm thì trong mấy năm này tìm cho Hoàng Dĩ Đồng đối tượng khác lợi hại hơn, như thế, kể cả Chu Phi Dực về rồi, muốn quấn lấy Hoàng Dĩ Đồng cũng không quấn được.

Vì tìm kiếm Hoàng Dĩ Đồng và Hoàng Mộng Đào, cuối cùng người nhà họ Hoàng bới hết vườn trước vườn sau của nhà họ Chu lên một lượt, sắp đào hết ba thước đất rồi mà không đào ra được gì, có điều người nhà họ Hoàng nhận định Hoàng Dĩ Đồng và Hoàng Mộng Đào bị mất tích chắc chắn liên quan tới nhà họ Chu, sau này bọn họ sẽ không để nhà họ Chu được sống yên.

Đương nhiên kể cả bọn họ không đến quậy phá đòi người, người nhà họ Chu cũng sẽ không còn cuộc sống êm ả nữa bởi vì chuyện nhà họ Chu đã trở thành đề tài để mọi người bàn tán lúc nhàn rỗi, lại thêm con trai cưng nhà họ Chu Chu Phi Dực bị bắt đi rồi, nhà họ u ám, làm gì còn cuộc sống êm đềm nữa.

"Mấy người quậy đủ chưa hả? Đã bảo Hoàng Dĩ Đồng không đến nhà chúng tôi rồi." Thấy người nhà họ Hoàng phá nhà mình thành thế này, mẹ Chu thực sự rất tức giận.

"Tìm được con dâu mới rồi còn làm chậm trễ Dĩ Đồng nhà chúng tôi, lẽ nào các người sợ sự tồn tại của cháu gái sẽ làm ảnh hưởng tới tình cảm của con trai và con dâu mới, vì thế nên mới đợi Dĩ Đồng quay về rồi cướp cháu gái đi phải không? Sau đó biết cháu gái bị bệnh, cần tiêu nhiều tiền, thậm chí còn không chắc chắn có chữa khỏi hay không, các người lại không muốn tiêu tiền nên trực tiếp ra tay với mẹ con nó, có phải thế không?" Mẹ Hoàng nghiêm túc nói, từng bước áp sát mẹ Chu: "Không phải bà nói mình bị bệnh sao? Tại sao hôm nay đến nửa đêm canh ba rồi còn chưa phát bệnh? Sao nhìn còn có tinh thần hơn đám người chúng tôi thế? Lẽ nào mấy năm qua bà giả vờ ốm? Có phải bà cố ý bắt nạt Dĩ Đồng nhà chúng tôi không?"

Trong lòng mẹ Chu sợ hãi, tình hình tối nay đặc thù, bà ta quên không duy trì trạng thái cũ.

Trong lúc bà ta định ngã ra đất, hai đồng chí nữ bên phía nhà họ Hoàng tiến lên, mỗi người túm một cánh tay bà ta, đưa bà ta ra ngoài sân, mẹ Chu giãy giụa kịch liệt, kêu toáng lên, không biết hai người kia định đưa bà ta đi đâu nên trong lòng cực kỳ sợ hãi.

"Hóa ra mấy năm qua mẹ Chu Phi Dực vẫn luôn giả bệnh! Tôi còn tưởng bà ta bị đứa con dâu không bớt lo kia chọc tức phát bệnh chứ!" Những người phụ nữ đứng xung quanh hóng hớt mở miệng nói.

Mẹ Hoàng tức giận quát lại: "Ai bảo Dĩ Đồng nhà chúng tôi là đứa con dâu không bớt lo, rõ ràng Dĩ Đồng nhà chúng tôi ngoan ngoãn, nghe lời, là đứa con dâu tốt hiếm có, sao đến miệng các người lại thành đứa con dâu không bớt lo hả? Theo tôi thấy là bà ta thích con trai mình một cách thái quá, nhìn thấy con trai đối xử tốt với vợ, trong lòng không thoải mái nên mới muốn chiếm con trai làm của riêng! Thích con trai mình như thế sao không giữ con trai cho chặt vào, để nó lấy vợ làm gì? Làm thế không phải dày vò con gái nhà người ta sao?"

Thôn dân châu đầu ghé tai nhau: "Vậy sao trước đó bà ta lại nằm viện? Bà ta không bị bệnh mà bác sĩ cũng đồng ý cho bà ta nằm viện sao?"

 
Bình Luận (0)
Comment