Lý Trình Trình đặt Bạch Thiều Quang lên xe ba bánh, sau đó cũng leo lên xe ngồi xuống rồi Bạch Đại Sơn lái xe ba bánh chở bọn họ đến nhà Hạ Vân Lai.
Đến bên ngoài cửa nhà Hạ Vân Lai, Lý Trình Trình xuống xe đi tới gõ cửa. Hạ Vân Lai ra mở cửa, rất vui mừng khi nhìn thấy Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn: "Chị Trình Trình, anh Đại Sơn, anh chị đến rồi."
Sau đó câu ấy đưa tay ôm lấy Bạch Thiều Quang: "Chị Trình Trình, vất vả cho chị đã đi suốt chặng đường đến đây. Để em ôm Tiểu Quang một lúc! Em không ngờ bây giờ Tiểu Quang đã lớn như vậy rồi."
"Trẻ con lớn nhanh, mỗi ngày một khác." Sau khi Bạch Đại Sơn đẩy xe ba bánh vào sân, Lý Trình Trình cùng anh lấy đồ đạc ra khỏi xe ba bánh."Hạ Vân Lai, mấy ngày nữa em sẽ đến trường báo danh. Chị đã chuẩn bị cho em một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, nếu thiếu cái gì thì cứ đi báo danh trước rồi đến hợp tác xã cung ứng hoặc cửa hàng bách hóa địa phương để mua nhé."
"Chị Trình Trình, thật sự cảm ơn chị rất nhiều." Hạ Vân Lai vô cùng cảm kích nói, Lý Trình Trình thực sự là người duy nhất trên đời này đối xử tốt nhất với cậu.
"Những năm này em đã giúp chị chạy khắp nơi, làm rất nhiều việc cho chị. Trong mắt chị, em giống như em trai ruột của chị vậy, chị giúp em chuẩn bị một số đồ dùng cũng là chuyện bình thường! Đợi đến khi nào em kết hôn, chị sẽ tặng cho em một ngôi nhà và một chiếc xe. Tất nhiên, xe này không có khả năng là xe ô tô được, em có thể chọn xe đạp, xe ba bánh, xe máy hoặc máy kéo!" Lý Trình Trình cười nói.
Hạ Vân Lai cũng cười toe toét: "Vậy em nhất định sẽ chọn xe máy. Đi đâu cũng nhanh và thuận tiện. Chỉ có kẻ ngốc mới chọn xe đạp phải không? Hahahahaha..."
Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn mang đồ vào phòng chính, đặt ở cạnh bàn trong phòng chính: "Em học trường nào? Chọn chuyên ngành gì?"
"Học viện du lịch miền Nam." Hạ Vân Lai nói.
Lý Trình Trình nghe xong thì trầm tư gật đầu: "Em đã theo Phàn Cao Phong vào nam ra bắc ngần ấy năm, có hiểu biết nhất định về phần lớn các địa phương trong nước, rất thích hợp chuyên ngành du lịch. Sau khi tốt nghiệp, trước tiên em cứ làm việc ở một công ty du lịch mấy năm để tích lũy một ít kinh nghiệm. Sau đó trở về tự mình mở công ty du lịch, chị có thể đầu tư cho em."
"Cảm ơn chị Trình Trình." Hạ Vân Lai hưng phấn đến gần như cúi đầu trước Lý Trình Trình. Cậu có niềm tin mù quáng với Lý Trình Trình, một dự án có sự tham gia của Lý Trình Trình chắc chắn sẽ rất thành công.
"Hạ Vân Lai, bây giờ em đã mười bảy tuổi, thêm mấy tháng nữa là mười tám tuổi rồi. Con trai ở quê chúng ta không học hành nên kết hôn rất sớm, có một số mới mười sáu tuổi đã kết hôn, cho nên nếu em muốn kết hôn ở tuổi này thì chị có thể hiểu được. Nhưng chị vẫn muốn nói với em thêm vài lời. Đó là đừng có tranh chấp tình cảm với những cô gái mà em không thích, và đừng giống như những kẻ cặn bã không chung thủy mà lòng dạ không như một. Hôm nay một người bạn gái, đến ngày mai lại là bạn gái khác, hoặc khi đã có bạn gái rồi còn đưa những cô gái khác đi ăn tối, mua sắm, hẹn hò hoặc ở lại qua đêm. Hoặc giống như Lý Minh Sơn đã có vợ và con ở nhà, nhưng vẫn tìm phụ nữ ở ngoài sinh con ngoài giá thú. Nếu em làm ra chuyện như vậy, đừng trách chị quay mặt không quen biết."
"Và nếu chuyện như thế này xảy ra, nó sẽ không kết thúc trừ khi em phải trả giá bằng mạng sống của mình. Em có hiểu không? Một số người không thể chịu đựng được sự phản bội và chọn cách rời bỏ thế giới, trong khi một số lại chọn cách trả thù lại. Dù thế nào đi chăng nữa, kết quả cuối cùng là rất bi thảm, vì vậy mỗi người chúng ta nên tự quản bản thân, chung thủy với tình cảm của mình và chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của chính mình."
"Nếu không thích người ta nữa, hoặc không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân thì có thể nói thẳng ra rồi bồi thường thỏa đáng và thu xếp ổn thỏa cho đối phương, thay vì bất chấp tất cả phản bội người ta, có hiểu không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Thật sự Lý Trình Trình không muốn người dưới quyền của mình trở thành kẻ cặn bã, cô không thể quản việc người khác, nhưng vẫn có thể đưa ra lời dặn dò cho người của mình.
Không thể đặt hạnh phúc của mình trên nỗi đau của người khác được.
Hạ Vân Lai chắc chắn gật đầu: "Chị Trình Trình, em hiểu rồi, em tạm thời không nghĩ đến những chuyện này. Đợi em tốt nghiệp, sau khi sự nghiệp ổn định mới cân nhắc những chuyện này."
"Em có dự định của mình thì tốt, chị sợ khi em cô đơn sẽ tìm bạn gái ở bên cạnh em. Chờ khi em trở nên giàu có rồi lại bỏ rơi cô ấy, không cần cô ấy nữa mà cưới người khác. Như thế không phải là làm hỏng cả cuộc đời người ta rồi à?"
Đây chính là chuyện đã xảy ra với bạn cùng phòng hồi đại học của Lý Trình Trình. Sau khi tốt nghiệp, cô cùng bạn trai tốt nghiệp cùng năm khởi nghiệp, giặt giũ, nấu ăn, dọn dẹp cho người ta mà không cần khoản lương nào. Đến khi bạn trai gây dựng sự nghiệp thành công rồi lại bỏ rơi cô ấy với nhiều lý do khác nhau, rồi đi kết hôn với người khác.
Bạn cùng phòng của cô đã trả giá trong nhiều năm mà không nhận được một xu tiền lương.
Cuối cùng, sau nhiều lời đề nghị của nhiều người, bạn cùng phòng của Lý Trình Trình đã đưa bạn trai của cô ấy ra tòa và yêu cầu anh ta bồi thường dựa theo công việc cô ấy đã làm. Cô sẽ được trả theo giá thị trường của bảo mẫu cho những công việc đó. Cuối cùng nhờ có sự giúp đỡ của những người giỏi ở trường mà bạn trai của cô ấy mới vừa ổn định sự nghiệp đã phá sản và còn bị ly hôn.
Vì số tiền ít ỏi mà anh ta kiếm được không đủ để trả công cho bạn cùng phòng của cô.
Thật nực cười phải không?
Anh ta chỉ kiếm được rất ít tiền, thậm chí không đủ tiền mua nhà nên mà đã bỏ rơi người bạn gái cùng anh ta vượt qua khó khăn gây dựng sự nghiệp, điều này cho thấy nhân phẩm của người đàn ông này cũng chẳng ra gì.
Vụ việc này khá chấn động vào thời điểm đó, đến mức tất cả các cô gái ở thời điểm đó cùng bạn trai khởi nghiệp đều phải nhận lương, có cổ phần trong công ty hoặc có hoa hồng gì đó. Nếu không cho thì tự đi tìm một công việc và không đồng hành cùng họ khởi nghiệp nữa. Các cô ấy không muốn chính mình vất vả nhiều năm, đến khi có quả ngọt rồi lại bị người phụ nữ khác hái mất.
"Chị Trình Trình, gia đình em có đến dự tiệc sinh nhật một tuổi của Tiểu Quang không?" Hạ Vân Lai tò mò hỏi.
Lý Trình Trình gật đầu: "Chị không mời bọn họ, nhưng tất cả bọn họ đều tới. Có không ít người không mời mà đến, cho nên chị cũng không nói gì."
"Em vì không muốn gặp phải bọn họ nên mới không đi. Nếu không, em cũng không có khả năng bỏ lỡ một ngày quan trọng như vậy của Tiểu Quang." Hạ Vân Lai hơi ngại ngùng nói, cậu sợ gặp những người trong nhà đó nên ngay cả sinh nhật một tuổi của Bạch Thiều Quang cũng không tham dự.
"Chị biết, vậy nên em đừng suy nghĩ nhiều." Nếu Hạ Vân Lai đến dự tiệc sinh nhật một tuổi của Bạch Thiều Quang, thì những người chẳng có chút quan hệ nào lại có liên hệ, bọn họ không nghĩ gì mới là lạ. Lý Trình Trình không muốn bị bọn họ quấy rầy!
Sau khi ngồi ở nhà Hạ Vân Lai một lúc, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cùng Bạch Thiều Quang rời đi. Lúc này bên ngoài nắng như thiêu đốt, bọn họ cũng không quay về thôn An Cư mà thay vào đó đi đến văn phòng làm việc, kho hàng và cửa hàng thực phẩm tươi sống xem sao. Sau khi đi dạo một vòng vài nơi thì cũng gần hết ngày.
Trình Khải Trạch ghi hận trong lòng vì bị đuổi ra khỏi nhà họ vào ngày tổ chức sinh nhật một tuổi của Bạch Thiều Quang. Trước đó anh ta đã nghĩ Lý Trình Trình là cháu gái của Lý Minh Sơn, vậy thì là em họ của anh ta nên anh ta có thể đòi được một số lợi ích.