Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 378

"Chúng tôi đã ghi nhận việc báo án của hai người, chúng tôi sẽ cố gắng giải quyết sự việc trong thời gian nhanh nhất có thể để mang lại cho mọi người một môi trường sống an toàn nhất." Sau khi nhân viên công tác ghi chép xong thì nói với Lý Trình Trình.

"Cảm ơn mọi người, mọi người vất vả rồi." Lý Trình Trình nói lời cảm ơn mấy vị nhân viên công tác, sau đó cùng Bạch Đại Sơn đi ra ngoài, buổi tối ở trên trấn không tối đen như buổi tối ở nông thôn, không tối đến mức không nhìn thấy được năm ngón tay, bởi vì hai bên đường đều có đèn đường chiếu rọi, tuy ánh sáng có hơi mờ mịt nhưng cũng không phải là không nhìn thấy gì.

Việc lắp đèn đường ở nông thôn là một điều không thực tế, cho dù là vào mấy chục năm sau thì vẫn có rất nhiều vùng quê chưa được lắp đèn đường, một số nơi vẫn có đèn đường, nhưng đèn đường không dẫn vào thôn mà dẫn ra con đường lớn ngoài thôn, nơi thông đến thành phố.

"Chờ sau khi bắt được kẻ đó, chúng ta hãy tìm thôn trưởng bàn bạc xem có thể để mọi người góp tiền lắp đèn đường trong thôn hay không, như vậy thì mọi người trong thôn cũng có thể an toàn hơn một chút." Thật ra, loại người như vậy vô cùng nhiều, hơn nữa, loại người này còn rất am hiểu cách lẩn trốn trong bóng tối. Muốn dạy loại người đó trở thành người tốt là một chuyện không thực tế. Dù sao thì cũng không ai biết loại người đó rốt cuộc là ai, hơn nữa một số người có thể là vì nhất thời nảy lòng tham, nhưng có một số người lại do ham muốn tình dục, cho nên chỉ có thể nhắc nhở mọi người hãy tự bảo vệ tốt chính mình.

Sáng hôm sau, xe đón Quý Khiết quay lại thành phố Thượng Hoà dừng lại trước cửa nhà Lý Trình Trình, Lý Trình Trình đặt những thứ cô đã chuẩn bị trước lên xe, rồi nhắc nhở tài xế: "Trên đường nhớ lái xe chậm một chút, chú ý an toàn!"

Mặc dù thời đại này đã có đường nhựa và đường xi măng nhưng không phải đoạn đường nào cũng tốt như vậy, cho nên phải lái xe cẩn thận một chút, nếu không nửa đường xảy ra chuyện gì thì thực sự là kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không nghe.

Không phải trước đây xe của Trình Thần và Âu Hồng cũng gặp sự cố giữa đường sao? Nếu bọn họ không gặp được Lý Trình Trình thì ai biết sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra với họ? Dù sao thì một người ngất xỉu, người còn lại thì bị thương.

Tài xế giúp đỡ xếp đồ lên xe: "Cô Trình Trình, cô cứ yên tâm! Tôi nhất định sẽ cẩn thận."

"Quý Khiết, không phải chị rất thích ăn tôm hùm đất sao, nên em đã đóng gói năm mươi ký tôm hùm đất kho từ nhà máy chế biến thực phẩm kho cho chị, khi về chị có thể từ từ ăn, sau này nếu chị muốn ăn thì có thể gọi cho em, em sẽ gửi qua cho chị, tất nhiên chị cũng có thể đi chợ mua tôm hùm đất tươi về tự nấu, em đã chỉ chị cách làm rồi!"

Tình cảm thực sự do ở chung một chỗ mà sinh ra.

Quý Khiết phải trở về, khiến bọn họ có hơi không nỡ.

Quý Khiết gật đầu: "Được."

Sau khi mọi thứ đã được chất lên xe, Quý Khiết đi đến trước mặt Bạch Thiều Quang, rồi nhét một phong bao lì xì vào trong quần áo của cậu bé, sau đó hôn lên hai má của cậu bé: "Tiểu Quang, dì sắp phải về nhà rồi, con nhất định phải vui vẻ khỏe mạnh lớn lên nha. Sau này con nhớ đến nhà dì tìm dì chơi nhé!"

Quý Khiết lên xe, vẫy tay chào mọi người rồi giục tài xế nhanh lái xe rời đi, vì cô ấy sợ nếu còn ở thêm một lúc nữa thì cô ấy sẽ không nỡ rời đi nữa.

 

 

Chiếc xe vừa mới rời khỏi thôn An Cư thì có một số đồng chí công an mặc thường phục, dẫn theo một người nhân viên quản lý hộ khẩu đến thôn An Cư để tiến hành tổng điều tra dân số và xác nhận số lượng người từng nhà, như vậy thì ai cũng phải đối mặt với điều tra của họ.

Sau khi đi hết toàn bộ nhà ở thôn An Cư thì có một số nhân viên công tác đã đến nhà Trình Trình, hiện tại bên này có hai nhà đang sinh sống, là nhà Bạch Đại Sơn và Bạch Vân Sơn, dù đi đến nhà bọn họ cuối cùng thì cũng không ai nghĩ nhiều, ai bảo nhà bọn họ cách xa thôn An Cư chứ!

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhân viên công tác nói với Lý Trình Trình: "Vừa rồi chúng tôi đã đến từng nhà để điều tra, phát hiện trong thôn có năm người có vết thương trên đầu. Một người trong đó nói trong lúc anh ta làm việc thì bị gai của dây leo làm xước, còn một người thì nói đó chỉ là vết sẹo do mấy năm trước bị thương để lại... , chỉ có một người tỏ ra ấp úng khi nói tới vết thương trên đầu, anh ta nói khi anh ta đang đi trên đường thì bị một đứa trẻ đẩy ngã, cả người anh ta nhào về phía trước, nên đầu mới bị thương. Tuy nhiên, chúng tôi đã kiểm tra và phát hiện trên cánh tay, đầu gối của anh ta đều không có vết thương nào khác, nếu như anh ta thật sự ngã xuống đất thì không có khả năng chỉ bị thương trên đầu, hơn nữa trên đầu anh ta còn có vết thương do bị cành cây quẹt qua."

"Là ai?" Lý Trình Trình vội vàng hỏi.

"Anh ta tên là Trịnh Khải Trạch, anh ta không phải người thôn An Cư. Nghe nói anh ta đến thôn An Cư để chăm sóc người chị họ đang mang thai của mình." Nhân viên công tác nói.

Lý Trình Trình nghe xong, dùng hết tâm tư gật đầu: "Quả thật có khả năng là anh ta, trước kia anh ta cho rằng tôi và anh ta là cùng ông nội, như vậy thì tôi cũng xem như là em họ của anh ta, nên anh ta muốn đòi tiền tôi. Vừa mở miệng đã đòi hai mươi vạn, nên tôi đã nói thật với anh ta, tôi nói ông nội anh ta không phải là ông nội của tôi, tôi cũng không phải em họ của anh ta, sau đó tôi đã đuổi anh ta ra ngoài, nên chắc chắn anh ta đã ghi hận tôi trong lòng, cho nên anh ta mới dùng cách này để trả thù tôi, nếu hôm qua anh ta thành công, thì anh ta có thể lợi dụng chuyện này để uy h.i.ế.p tôi cho anh ta lợi ích."

"Hiện tại chúng tôi vẫn chưa có bằng chứng xác thực để bắt giữ anh ta, nhưng chúng tôi sẽ bố trí hai người ở lại thôn An Cư để thay phiên nhau theo dõi anh ta. Một khi anh ta lại có ý định ra tay lần nữa, chúng tôi có thể bắt anh ta ngay tại hiện trường." Nhân viên công tác nói.

Lý Trình Trình nói: "Vậy mấy ngày này mọi người có thể ở bên cạnh nhà chúng tôi, sau đó đến nhà chúng tôi cùng nhau ăn uống, bên cạnh nhà chúng tôi là một căn nhà trống, hiện tại có hai bảo mẫu sẽ ở đó qua đêm."

"Vậy làm phiền mọi người rồi." Sau khi các nhân viên công tác thảo luận thì quyết định để hai người có kinh nghiệm phong phú nhất ở lại.

Cuối tháng, Lý Trình Trình mang theo giấy báo nhập học của cô đến trường trung học Thần Quang để báo danh và đóng học phí, nhìn thấy trước mặt là một hàng dài người đang xếp hàng, nên cô cũng bước tới xếp hàng, xếp hàng rất lâu mới đến lượt cô, sau khi cô đưa giấy báo nhập học cho nhân viên công tác thì nhân viên bắt đầu tìm kiếm tên Lý Trình Trình trong danh sách, sau đó mới bắt đầu xử lý việc tiếp theo.

Tháng nào Lý Trình Trình cũng quyên góp vật tư cho căng tin trường, điều này có nghĩa là mỗi tháng bọn họ đều sẽ có vài ngày được ăn đồ ăn ngon hơn trước nên nhân viên công tác trong trường đều biết Lý Trình Trình, dù sao tháng nào họ cũng ăn đồ ăn nấu từ vật tư do Lý Trình Trình quyên góp nha.

Tuy rằng những thứ đó đều rất bình thường nhưng số lượng lại rất nhiều, cần rất nhiều tiền, hiện tại có bao nhiêu người có thể hào phóng quyên góp nhiều vật tư như vậy cho căng tin trường học chứ!

Tên của Lý Trình Trình đã được ghi vào lớp lưu ban, nhìn thấy danh sách lớp lưu ban có nhiều người như vậy, khiến Lý Trình Trình có hơi kinh ngạc: "Chị, tại sao lớp lưu lại lại có nhiều học sinh như vậy? Những năm trước cũng có nhiều học sinh như vậy sao?"

Nhân viên công tác cho biết: "Trước đây số học sinh học lại không nhiều lắm, thậm chí còn không thể xếp đầy một lớp. Nhưng không hiểu sao số học sinh học lại năm nay lại nhiều đến bất thường. Ngoại trừ những người sống ở trong thành phố có thể tìm được việc làm, những người thi trượt hầu hết đều ở đây, có một số người hoàn toàn không cần phải học lại. Nếu không có hỗ trợ tài chính thì trong nhà nhất định sẽ không cho học sinh đến học lại."

"Được, cảm ơn!" Lý Trình Trình có hơi trầm ngâm gật đầu.

 
Bình Luận (0)
Comment