Quý Khiết do dự một lúc rồi mới nói: "Bác sĩ Lôi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ quay lại thành phố Thượng Hoà, cảm ơn bác sĩ Lôi vì đã giúp đỡ tôi trong khoảng thời gian này. Khi về đến nơi tôi sẽ gửi cho bác sĩ Lôi một ít đặc sản ở chỗ chúng tôi, hy vọng bác sĩ Lôi đừng ghét bỏ."
Lôi Minh gật đầu: "Được, vậy tôi rất mong chờ đặc sản thành phố Thượng Hòa của cô."
Quý Khiết xoay người rời đi, đi được vài bước thì quay lại nhìn Lôi Minh, làm động tác cổ vũ với Lôi Minh: "Bác sĩ Lôi, cố lên!"
Cô cảm thấy Lôi Minh thích Trình Nhã, hai người bọn họ một người là bác sĩ, một người là y tá quả thực rất xứng đôi, hơn nữa thái độ làm người của Lôi Minh thật sự rất tốt, hoàn toàn khác với những đứa con nhà giàu bên cạnh cô, Trình Nhã ở cùng một chỗ Lôi Minh, nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Lôi Minh nhìn bóng dáng rời đi của Quý Khiết, trong lòng có hơi tiếc nuối, sau lần chia tay này, phải mấy tháng nữa bọn họ mới có thể gặp lại nhau, đến lúc đó bên cạnh cô chắc hẳn sẽ xuất hiện bạn bè mới, phải không?
Bây giờ anh ấy đã bắt đầu hy vọng có thể nhận được những đặc sản Quý Khiết gửi đến càng sớm càng tốt, để anh ấy có thể lấy được địa chỉ của cô, về sau có thể thường xuyên viết thư cho cô.
Bởi vì ngày mai Quý Khiết sẽ rời khỏi thôn An Cư, nên Lý Trình Trình đã sắp xếp lại rất nhiều đặc sản của thôn An Cư, cô đóng gói một số loại trái cây dại mà cô cất giữ trong động rồi đặt chúng ở một nơi tùy tay có thể lấy được, đợi đến buổi sáng lại đưa cho Quý Khiết.
Bây giờ cho dù là ban đêm thì nhiệt độ bên ngoài cũng còn khá cao, nếu Lý Trình Trình đặt chúng ở bên ngoài sẽ đẩy nhanh quá trình thối rữa của trái cây dại.
Sau khi sắp xếp xong những thứ này, Lý Trình Trình đạp xe ba bánh đến nhà máy chế biến thực phẩm phá lấu, Bạch Đại Sơn đang tắm cho Bạch Thiều Quang nên cô cũng không nói cho anh biết.
Lý Trình Trình đến phân xưởng đóng gói, nói lãnh đạo lấy cho cô mỗi loại năm mươi gói phá lấu, hiện tại nhà máy chế biến thực phẩm đã có tôm hùm đất kho, lát khoai tây cay thơm, trứng kho, phá lấu heo, phá lấu gan gà, đầu heo kho và tai heo kho.
Hiện tại, cứ sáu tháng cô lại cho ra thêm hai sản phẩm mới, một món mặn và một món chay, món chay năm nay là lát khoai tây cay thơm, có thể dùng làm đồ ăn vặt hoặc cũng có thể dùng như một món ăn trong bữa ăn.
Chủ yếu là do cô lo sợ nếu tốc độ đổi mới món ăn quá nhanh, sẽ có thể bị người khác sao chép hết tất cả các món kho.
Nguyên vật liệu bên này của cô rất nhiều, cô cũng có thể thường xuyên ra món mới, từ những điều này mà cô có thể khiến nhà máy chế biến thực phẩm vẫn tiếp tục hoạt động trong ngành.
Những túi đồ kho này có thời hạn sử dụng lên đến vài tháng, Quý Khiết mang về nhà có thể chia sẻ cho mọi người ăn từ từ.
Sau khi kiểm kê hàng hóa xong, Lý Trình Trình đưa tiền rồi tự mình lấy hàng, này cũng là dựa theo giá bán sỉ cho người mua, vì điều này giúp nhà máy làm công tác thống kê dễ dàng hơn.
Nhân viên trong nhà máy chất hàng hóa lên xe ba bánh, Lý Trình Trình đạp xe ba bánh trở về, khi gần đến nhà thì đột nhiên có một bóng người nhảy ra, ngã xuống trước đầu xe ba bánh của cô, trong ánh chiều mờ tối, Lý Trình Trình cũng không thể nhìn rõ người này rốt cuộc là ai.
Cô lo lắng không yên bước xuống xe ba bánh, sau đó rút ra cây gậy tre dài một mét, từng bước đi về phía đầu xe ba bánh, vậy mà có người dám va vào cô? Thực sự cho rằng cô dễ bắt nạt như vậy sao?
Hơn nữa còn cố tình chờ ở chỗ này để va vào cô, vậy có nghĩa là người này vẫn luôn theo dõi cô, nếu không sao có thể xuất hiện ở đây đúng lúc như vậy.
Lý Trình Trình dùng gậy tre chọc chọc vào bóng đen nằm trên mặt đất, trầm giọng nói: "Mau đứng dậy, nếu còn không đứng dậy, đừng trách một lát nữa chạy tôi cán qua người đấy."
Lý Trình Trình nói xong thì xoay người rời đi, đột nhiên bóng đen trên mặt đất vươn tay ra nắm lấy đầu gậy tre còn lại trong tay Lý Trình Trình, dùng sức kéo mạnh, Lý Trình Trình bị kéo mạnh về sau mà ngã xuống, trực tiếp nhào lên người người nọ, sau đó người nọ thuận thế ôm lấy Lý Trình Trình, rồi lật người đè Lý Trình Trình ở phía dưới, một tay bịt miệng cô, ngăn cô hét lên, đầu không ngừng dụi vào cổ cô, một tay thọc vào trong quần áo cô thăm dò.
Tình thế thay đổi đột ngột khiến Lý Trình Trình sửng sốt trong chốc lát, sau đó cô nhanh chóng tỉnh táo lại, không lẻ cô đụng phải QJF(*)?
(*): Tội phạm cưỡng hiếp.
Lý Trình Trình cố gắng giãy giụa, nhưng phát hiện bản thân căn bản không phải là đối thủ của người nọ, lặng lẽ dùng tay lần mò trên mặt đất, khi tay cô đụng phải một hòn đá, cô cầm lấy đập thẳng vào đầu của người trước mặt.
Người đàn ông thẹn quá hóa giận tát Lý Trình Trình hai bạt tay, Lý Trình Trình cảm thấy mặt mình bị đánh đến tê dại, cô lại cầm lấy hòn đá đập vào đầu hắn ta lần nữa, người đàn ông ấn hai tay Lý Trình Trình trên mặt đất, cánh tay và cổ tay bị những hòn phía dưới đ.â.m rất đau đớn.
Lý Trình Trình chịu đựng cơn đau đớn ở cánh tay, cố gắng dùng đầu gối thụi mạnh lên trên, sau đó cô nghe thấy một tiếng hừ trầm đục, thấy phương pháp này có hiệu quả, Lý Trình Trình lại nhanh chóng dùng đầu gối thụi lên lần nữa...
Đột nhiên có một luồng ánh sáng đèn pin chiếu về phía này.
Bóng đen đè trên người Lý Trình Trình nhảy ra xa như đạp trên một cái lò xo, rồi chạy vụt vào trong bóng tối, Bạch Đại Sơn chiếu đèn pin về hướng bóng đen biến mất, nhưng không thấy gì cả.
Bạch Đại Sơn trở lại bên cạnh Lý Trình Trình, đỡ Lý Trình Trình đứng dậy, nhìn thấy hai má Lý Trình Trình sưng đỏ, tức giận đến đỏ ngầu hai mắt: "Vợ, em có sao không?"
"Em không sao, chỉ có chút vết thương ngoài da thôi!" Lý Trình Trình giơ cánh tay lên, phủi bay sỏi đá trên cánh tay: "Không ngờ trong thôn chúng ta lại có kẻ độc ác như vậy. Nếu không bắt được hắn ta, sau này nhất định sẽ có cô gái khác gặp họa."
Hôm nay cô thoát được hoàn toàn là nhờ may mắn, may mắn vì Bạch Đại Sơn ra ngoài đón cô, nếu Bạch Đại Sơn không tới, qua thêm một lát nữa cô sẽ không còn sức lực phản kháng, đến lúc đó chẳng phải cô sẽ trở thành cá nằm trên thớt(*), mặc người làm thịt sao?
(*): Trong tình thế nguy kịch, không biết sống c.h.ế.t thế nào; sự sống và cái c.h.ế.t của bản thân do người khác định đoạt.
Bạch Đại Sơn nghĩ lại mà sợ, anh kéo Lý Trình Trình vào lòng, ôm thật chặt: "Vợ, đều do anh không tốt, đáng lẽ ra anh phải luôn ở bên cạnh em, như vậy em sẽ không gặp phải chuyện kinh khủng như vậy."
"Cho dù anh có đi theo em mọi lúc mọi nơi thì cũng sẽ có đủ loại chuyện ngoài ý muốn khác nhau xảy ra, vì vậy nên anh đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện này không có liên quan gì đến anh cả, là do người kia lòng dạ độc ác mà thôi! Chúng ta đến Cục Công an báo án thôi, không thể để hắn ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được, nếu không sau này chắc chắn sẽ có những người khác gặp phải tai họa này!"
Về mặt tính mạng mà nói thì chuyện như thế này cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng đối với những cô gái ở thời đại này mà nói, nếu gặp phải chuyện như vậy, có lẽ họ sẽ không thể sống nổi nữa.
Nhưng Lý Trình Trình không giống bọn họ, nội tâm của cô rất mạnh mẽ, nếu hôm nay chuyện như vậy thật sự xảy ra, cô cũng sẽ không xem đây là chuyện lớn gì, chỉ cảm thấy ghê tởm mà thôi!
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ không bao giờ từ bỏ cơ hội được sống, dù sao cũng chỉ có cô biết, có thể sống là cơ hội đáng quý đến cỡ nào.
Sau đó, Bạch Đại Sơn đạp xe ba bánh chở Lý Trình Trình về nhà, Lý Trình Trình tạm thời đặt tất cả món kho trên xe ba bánh vào trong động để cất giữ, còn Bạch Đại Sơn thì đi đến cách vách gọi Bạch Vân Sơn qua, nhờ cậu ta giúp bọn họ chăm sóc Lý Hiểu Đồng và Bạch Thiều Quang.
Khi đến Cục Công an, Lý Trình Trình kể lại chi tiết chuyện hôm nay cô gặp phải cho nhân viên công tác: "Người đó bỏ chạy rất nhanh mà còn không để lại chút tung tích nào, từ đó có thể thấy hắn ta là một người cực kỳ hiểu biết về thôn An Cư, hắn ta chỉ có thể là người dân thôn An Cư, hoặc là người sống ở thôn An Cư, không thể nào là người ngoài được, còn có một chuyện, đầu người đó đã bị tôi dùng đá đập mấy phát, trên đầu hắn ta nhất định sẽ có thương tích."