Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 376

Lý Trình Trình cầm theo giấy báo nhập học bước ra khỏi trường, có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Bạch Đại Sơn đang ôm Bạch Thiều Quang đứng ở phòng bảo vệ: "Sao anh lại đến đây?"

Trước đây hai người bọn họ đã từng đến trước cổng trường tuyển dụng mấy lần, cho nên ông lão bảo vệ ở cổng trường sẽ quen biết hai người họ, nên ông ấy mới kêu Bạch Đại Sơn vào trong phòng bảo vệ tránh nắng.

"Sao rồi?" Bạch Đại Sơn quan tâm hỏi.

Lý Trình Trình giơ giấy báo nhập học lên: "Sau khi thi đậu, em sẽ lập tức trở thành một nữ sinh bình thường trong lớp lưu ban của trường trung học phổ thông rồi."

Về phần tuổi tác, năm nay Lý Trình Trình mới có hai mươi mốt tuổi, có lẽ cô không phải là người lớn tuổi nhất, bởi vì bây giờ nhiều nơi còn rất nghèo, không có tiền đi học, chỉ có thể chờ đến khi tiết kiệm đủ tiền, đến lúc đó con cái cũng đã lớn rồi, cho nên học sinh trong lớp không cùng độ tuổi cũng rất bình thường.

Hai người tạm biệt ông lão rồi rời khỏi trường.

Bạch Đại Sơn hỏi: "Vợ, vậy chờ đến khi em đi học thì chúng ta sẽ ở đâu? Gần trường học này vẫn còn một căn nhà, em có muốn ở lại căn này không, đến lúc đó chỉ cần xách túi vào ở là được?"

Trước đây bọn họ có mua hai căn nhà gần trường học rồi, một căn được cải tạo thành phòng làm việc, vẫn còn một căn đang bỏ trống, nếu Lý Trình Trình muốn ở lại căn đó để học tập thì sẽ phải dọn dẹp lại một chút.

"Bây giờ thôn An Cư đã có trạm xe buýt, em chỉ cần bắt xe vào mỗi buổi sáng và buổi tối, còn không cần phải ngày ngày chịu đựng gió thổi vào mặt hay phơi nắng nữa, đến mùa đông cũng sẽ không quá lạnh, như vậy vào những lúc rảnh rỗi em cũng có thể giải quyết một ít công việc, cũng không thể không để ý chuyện gì được. Hơn nữa, bây giờ cũng không phải là lúc, cho dù bây giờ có dọn lên đó học thì cũng phải quay lại đây vào kỳ nghỉ mà." Hai người đi đến phòng làm việc, Lý Trình Trình nói với các nhân viên bên trong: "Chờ đến khi trường học khai giảng, tôi sẽ đến bên này ăn cơm trưa, mọi người nhớ nói với dì nấu cơm giúp tôi một tiếng nhé."

Đến lúc đó cuối tuần sẽ là ngày nghỉ duy nhất nên cô phải ăn trưa ở đây sáu lần một tuần, sau bữa ăn cô có thể đến kho hàng nhìn một vòng, dù sao cô cũng rất ít khi đến kho hàng bên này, trước giờ đều để cho nhân viên tự điều khiển, cô cũng có thể hiểu biết nhiều hơn, hơn nữa cô cũng muốn nhìn xem bên này có xảy ra vấn đề gì không?

Mọi việc đều đã sắp xếp xong, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn lên xe trở về thôn.

Bọn họ vừa về đến nhà đã nhìn thấy Quý Khiết đang ở trong sân, lúc này bọn họ mới biết Quý Khiết đã trở lại, Quý Bằng phải trở về trường học để đưa tin, nên hai ngày trước cậu bé đã bị thuộc hạ của Trình Tuyết Dương đón trở về, bởi vì bà ấy sợ hãi sự việc đã xảy ra lúc trước sẽ xảy ra lần nữa, nên bây giờ có rất nhiều chuyện Trình Tuyết Dương đều an bài cho thuộc hạ của mình đi làm, không dám an bài những người mà bà ấy không biết rõ nữa.

Lý Trình Trình tò mò hỏi: "Quý Khiết, khoảng thời gian này chị đi đâu vậy?"

Quý Khiết ngượng ngùng cười: "Chị đi thăm một người bạn, rồi cùng cô ấy đi khám bác sĩ Trung y. Chị thấy túi thuốc tắm cô ấy dùng có tác dụng nên cũng xin bác sĩ kê cho một ít. Em sử dụng có hiệu quả không?"

Lý Trình Trình mỉm cười gật đầu: "Tốt lắm, bây giờ em trắng hơn lúc trước này, chị cũng vậy, chị cũng trắng hơn trước đây rất nhiều. Không ngờ mấy gói thuốc Trung y này lại có hiệu quả như vậy, nếu như để cho mọi người biết được chuyện này, em đoán đến lúc chúng ta muốn mua sẽ rất khó khăn."

Nếu như để mấy người có tiền đó phát hiện, mấy người đó nhất định sẽ mua lại phương thuốc, đến lúc đó bọn họ sẽ điều chỉnh lại một chút rồi tung ra thị trường, những người có nhu cầu thải độc và dưỡng nhan nhất sẽ không bao giờ mua được thứ chính tông và hiệu quả nhất như thế.

Suy cho cùng, trong mắt những kẻ có tiền thì những thứ có hiệu quả không phải là thứ mang lại lợi nhuận cao nhất, chỉ khi nắm giữ được kỹ thuật cốt lõi, mới có thể kiếm được lợi nhuận vô tận.

 

 

Vân Mộng Hạ Vũ

"Không sao đâu, bạn chị ở gần đó, nếu sau này em cần, chị sẽ nhờ bạn chị gửi cho em." Quý Khiết cười nói: "Trình Trình, hôm nay chị đến đây gặp em, chỉ vì muốn báo cho em biết, ngày mai chị sẽ trở lại thành phố Thượng Hoà, Quý Bằng không có ở đây, công việc của chị cũng không ở đây, nghỉ ngơi cả ngày như vậy rất nhàm chán, nên chị muốn quay về."

Lý Trình Trình gật đầu: "Được, vậy ngày mai khi xe đến, chị bảo tài xế dừng xe trước cửa nhà chúng em một lát, em sẽ chuẩn bị cho chị một ít đặc sản. Ở đây còn rất nhiều thứ chị chưa từng ăn qua đâu!"

"Được!" Quý Khiết vui vẻ đồng ý.

Buổi tối, Lý Trình Trình nói bảo mẫu nấu một bữa tối thật thịnh soạn, cô còn gọi Trình Nhã tới, mọi người quây quần bên nhau ăn một bữa tối thịnh soạn.

Mùa này là mùa tôm hùm đất, nên trên bàn cơm tự nhiên không thể thiếu món tôm hùm đất này, Quý Khiết rút phần thịt trong chiếc đuôi tôm đã chặt ra, bỏ vào trong miệng, ăn đến vừa lòng thỏa ý: "Không ngờ cái thứ kì quái này lại ăn ngon như vậy, ăn xong vẫn còn muốn ăn tiếp, ăn mãi không chán!"

Trình Nhã nói: "Thật ra chợ ở chỗ chị cũng có bán tôm hùm đất, nhưng trước đây chúng tôi không ngờ sau khi làm ra lại ngon thế này."

"Một lát nữa em sẽ đi bắt một con tôm hùm đất còn sống về, rồi dạy chị phương pháp xử lý, sau này nếu như mọi người muốn ăn thì có thể đi chợ mua một ít về tự nấu. Phương pháp xử lý tôm hùm đất rất phiền phức nhưng lại cực kỳ dễ nấu. Chỉ cần nấu chín, sau đó thêm một chút gia vị thì đã ăn rất ngon rồi." Lý Trình Trình vừa ăn vừa hài lòng nói.

Kiếp trước, tôm càng xanh mua ở ngoài rất đắt, mua tôm người khác nấu sẵn có giá ba mươi tám đến bốn mươi đồng một cân, tôm tươi ở chợ có giá mười lăm đến hai mươi mốt đồng một cân, mẹ cô không cho phép cô mua thứ xa xỉ như vậy để ăn.

Bởi vì bọn họ đều coi tiền của cô thành tiền của em trai cô, nên họ không cho phép cô sử dụng nó linh tinh.

Cô chỉ có thể thỉnh thoảng đến quán chợ đêm mua vài con tôm hùm đất ăn để thỏa mãn cơn thèm, cuối cùng bây giờ cô cũng có được thoải mái ăn tôm hùm đất rồi.

Hiện tại cô vẫn đang thu thập thêm một ít tôm hùm đất tươi, đợi đến khi cô vào đại học cô sẽ mở một tiệm tôm hùm đất gần trường đại học để vừa học vừa không chậm trễ việc kiếm tiền. Lúc Hạ Vân Lai vẫn còn ở trấn trên, mỗi ngày cậu ấy đều dẫn người đến các thôn khác bắt tôm hùm đất cho cô, hiện tại Hạ Vân Lai đã đến trường học đưa tin, nên các đồ đệ của Hạ Vân Lai sẽ đi bắt tôm hùm đất giúp cô, cứ luôn bắt tôm hùm đất ở xung quanh khiến Lý Trình Trình cảm thấy vẫn chưa đủ nên cô quyết định buổi tối sẽ gọi điện cho Phàn Cao Phong, nhờ Phàn Cao Phong giúp cô bắt tôm hùm đất ở bên ngoài vùng nông thôn.

Cô phải bắt được cái đuôi mùa hè và thu thập thêm một ít tôm hùm đất.

Sau bữa tối, Quý Khiết và Trình Nhã trở lại ký túc xá của bệnh viện, Lý Trình Trình gói một số trái cây cho họ, nói bọn họ hãy mang về ký túc xá ăn. Thừa dịp Trình Nhã đi tắm, Quý Khiết đã gói một ít xoài, khế và hai quả ổi cho vào túi, rồi đi tìm Lôi Minh.

"Bác sĩ Lôi, cảm ơn bác sĩ, nếu không có bác sĩ có lẽ đến c.h.ế.t tôi cũng không biết mình đã c.h.ế.t như thế nào." Quý Khiết đưa trái cây trong tay cho Lôi Minh.

Lôi Minh đưa tay nhận lấy, cười nói: "Không có việc gì, đây là việc chúng tôi nên làm. Sau khi cô trở về, nhớ uống thuốc đúng giờ, mấy tháng nữa tới chỗ sư phụ của tôi tái khám là được rồi."

Sau đó Quý Khiết lại lấy ra năm trăm đồng đưa cho Lôi Minh: "Bác sĩ Lôi, tôi còn muốn mua thảo dược giải độc và dưỡng nhan của anh với giá năm trăm đồng, có thể nhờ anh nói với sư phụ của anh gửi cho tôi được không? Gửi đến chỗ của Trình Nhã là được."

Lôi Minh cầm lấy tiền nói: "Được, tôi sẽ nói chuyện này với sư phụ tôi, cô cứ yên tâm!"

 
Bình Luận (0)
Comment