Có lẽ vì cô ấy không phải người trong lòng của anh ấy bên cho dù cô ấy có bày tỏ sự chân thành với anh ấy, anh ấy cũng sẽ không tin!
"Lương Dư Âm, cô để tôi suy nghĩ một chút, đột nhiên cô nói ra chuyện này làm tôi thực sự rất sốc, tôi cần phải bình tĩnh lại để suy nghĩ." Quý Vinh nói xong thì trở về phòng của mình. Đi đến bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Anh ấy thực sự không thích Lương Dư Âm, nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy, anh ấy phải chịu trách nhiệm.
Mặc dù sáng hôm đó là Lương Dư Âm đã tấn công anh ấy khi anh ấy còn chưa tỉnh táo, nhưng cuối cùng sau khi anh ấy tỉnh lại đáng lẽ phải tuyệt tình đẩy Lương Dư Âm ra. Mặc dù đẩy Lương Dư Âm ra có thể không thay đổi được kết quả của cái thai, nhưng anh ấy đã không đẩy ra nên anh ấy cũng phải chịu trách nhiệm.
Tất nhiên việc tiếp thu dạy dỗ trong gia đình cũng ngăn cản anh ấy làm những việc thiếu đạo đức như vậy.
Một lúc sau, Quý Vinh đi ra đến trước bàn nói với Lương Dư Âm: "Em nghỉ ngơi một lát rồi về trước đi! Chờ tôi làm xong việc ở đây, tôi sẽ đến nhà em để cầu hôn. Còn phải làm phiền em nói với người nhà một tiếng, chỉ cần nói với gia đình em rằng chúng ta đã quen nhau từ lâu và đừng nói gì nữa, nếu không sẽ không tốt cho cả em và tôi."
Việc chưa kết hôn mà đã có thai không thể nói ra ngoài được, kể cả với người nhà cô ấy cũng không được nói. Nếu không sẽ bị người thân không thích cô ấy truyền ra ngoài, nhất định sẽ có người gây ra rắc rối.
Quý Vinh nói xong thì đi ra ngoài đến phòng làm việc, gọi điện cho Trình Tuyết Dương. Sau khi nghe được giọng nói của Trình Tuyết Dương, Quý Vinh nói luôn: "Bà nội, con sắp kết hôn, phiền bà giúp con sắp xếp hôn lễ."
Trình Tuyết Dương nghe được lời này, trong lòng rất vui mừng. Cuối cùng cháu trai lớn của bà cũng đã kết hôn, anh ấy đã hai mươi bốn tuổi lẽ ra phải kết hôn từ lâu rồi. Quý Vinh vừa là con trai cả vừa là cháu trai trưởng của nhà họ Quý cho nên gánh nặng trên vai anh ấy không hề nhẹ!
"Cháu định kết hôn với ai? Là Lăng Nhược Tuyết à?" Trình Tuyết Dương tò mò hỏi.
Quý Vinh cứng người, sau đó nói: "Không phải Lăng Nhược Tuyết, là Lương Dư Âm."
Trình Tuyết Dương thấy hơi thất vọng, nhưng sau đó vẫn tiếp tục nói: "Lương Dư Âm là một cô gái khá tốt, cháu cưới cô ấy cũng được."
"Cuối tuần này cháu định đến nhà họ Lương cầu hôn. Đến lúc đấy cháu sẽ đi thẳng từ đây. Chúng ta gặp nhau ở bến xe thành phố Tử Hương rồi cùng nhau đến đó nhé! Vì chúng cháu đã quen nhau lâu rồi nên cháu muốn nhờ bà cố gắng hết sức để chúng cháu kết hôn càng sớm càng tốt."
Trình Tuyết Dương không ngờ cháu trai lớn lại sốt ruột như vậy, cười lớn rồi nói: "Được rồi, bà đảm bảo sẽ cho cháu kết hôn vào ngày Quốc khánh."
Vì nghỉ lễ Quốc khánh nên nhiều người ấn định ngày cưới vào đúng ngày Quốc khánh.
Một lúc sau, Trình Tuyết Dương lại gọi điện tới: "Ngày Quốc khánh không thể tổ chức được, bà hỏi người ta thì thấy ngày mười một và mười bốn tháng mười là ngày thích hợp để kết hôn. Vậy nên chúng ta cứ ấn định ngày mười một tháng mười nhé! Chỉ là chậm mười ngày thôi, kiên nhẫn một chút là xong."
Quý Vinh nghe Trình Tuyết Dương nói như vậy thì đỏ mặt tía tai. Anh thật sự không có ý đó, anh sợ đến lúc đó bụng của Lương Dư Âm sẽ không giấu được. Cô ấy đã có thai được hai tháng rồi, đến lúc sinh nở cũng có thể nói là sinh non hai tháng, nếu tiếp tục trì hoãn nữa thì khó giải thích.
Cuối tuần Quý Vinh sắp xếp xong mọi việc, sau đó dẫn theo hai thuộc hạ ngồi ô tô đến thẳng thành phố Tử Hương, từ thành phố Tử Hương đến huyện Môn Thông tình cờ lại cùng tuyến đường nên có tuyến xe đi thẳng.
Khi Quý Vinh đến bến xe ở thành phố Tử Hương, anh nhìn thấy Quý Hạc Minh, Trình Tuyết Dương, Quý Mộ Trình và Phong Tranh đang đợi anh trên xe. Quý Vinh bước nhanh tới, Trình Tuyết Dương phấn khích đưa tay ra và siết chặt vai Quý Vinh: "Thằng nhóc này cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, cháu là con trưởng và cháu trai trưởng của nhà họ Quý, trên vai gánh nặng lớn đấy!"
"Bà nội, chúng ta cần chuẩn bị những gì?" Gia đình bọn họ chưa từng trải qua chuyện như thế này nên Quý Vinh không hiểu những việc này.
Trình Tuyết Dương cười nói: "Bà đã chuẩn bị xong tất cả, chúng ta chỉ cần đến thẳng đó là được. Đừng để người ta đợi quá lâu, sẽ bị người ta nói là không đáng tin cậy."
Phía bên Lương Dư Âm đã không kiên nhẫn được rất lâu, cô ấy đã không kiên nhẫn từ mấy ngày trước. Cô ấy sợ Quý Vinh đang giở trò với cô, không phải thật sự đến cầu hôn. Tuy rằng Quý Vinh không thích cô ấy nhưng Quý Vinh sẵn sàng chịu trách nhiệm này, có trách nhiệm chứng tỏ Quý Vinh là người đàn ông tốt.
Một người đàn ông tốt như thế này sẽ không bao giờ làm những việc bẩn thỉu như vậy.
Lương Dư Âm đã kể cho gia đình cô ấy nghe về chuyện của cô và Quý Vinh khi cô ấy trở về vào ngày hôm đó. Tuy nhiên, dựa theo cách nói của Quý Vinh, cô ấy đã thêu dệt chuyện của họ rất nhiều khiến gia đình cô ấy tin rằng họ thực sự đã ở bên nhau từ rất lâu rồi.
Bố Lương và mẹ Lương rất hài lòng với phiên bản Quý Vinh mà Lương Dư Âm nói, và đang rất chờ đợi để gặp nhau xem mọi chuyện như nào. Nếu không có vấn đề gì thì có thể kết hôn, dù sao Lương Dư Âm cũng không còn quá trẻ nữa.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba lại theo học trường kỹ thuật ngành y thêm hai năm, nên bây giờ cũng không còn quá trẻ.
Hơn nữa, hai năm nay nhà bọn họ đã kiếm được tiền và trở thành một trong số ít gia tộc giàu có trong vùng. Người bình thường thật sự không xứng với Lương Dư Âm, bọn họ sẽ không để Lương Dư Âm cưới một chàng trai bình thường, nếu không đến lúc đó phải nuôi cả họ nhà con rể nữa.
Họ muốn tìm một người xứng đôi, hoặc gia cảnh tốt hơn gia đình họ. Như vậy thì Lương Dư Âm sẽ không phải chịu thiệt thòi, và những người khác cũng không kéo nhà họ Lương xuống.
Gia đình họ Lương rất sốc khi nhìn thấy hai chiếc ô tô đang lao tới, có vẻ như người mà Lương Dư Âm đang tìm kiếm không phải là đối tượng xứng tầm hay một gia đình tốt hơn họ mà là một gia đình quá tốt. Đến bây giờ nhà họ vẫn không bỏ được tiền ra để mua xe nữa đấy!
Bởi vì ô tô quá đắt, nhà ở thì rẻ hơn, một hai ngàn có thể mua được nhà tốt. Nhà mua mấy ngàn cũng đã rất tốt rồi, hiện tại nhà họ Lương không có ai là không đứng tên mấy căn nhà.
Bản thân Quý Vinh ưu tú, có thể kiếm tiền, điều kiện nhà họ Quý cũng rất tốt, lại có dòng họ ngoại là nhà họ Trình. Có thể nói nếu Lương Dư Âm gả cho Quý Vinh thì sau này sẽ không có ai dám ức h.i.ế.p cô ấy, tất nhiên ngoại trừ nhà họ Hạ và nhà họ Lâm, dù sao hai nhà đó đều không biết tự lượng sức mình.
Hiện tại gia đình Hà Uyển Xuân đã không còn là mối đe dọa lớn gì nữa, chủ yếu còn lại là gia đình Lâm Lệ Liên và Thẩm Thính Vân. Lâm Lệ Liên luôn nghĩ về Quý Hạc Minh, kể cả sau khi đã trở thành một bà già vẫn nhớ thương như cũ.
Còn Thẩm Thính Vân thì đang nhớ thương Quý Vinh, mặc dù tạm thời cô ta không ở thành phố Thượng Hòa, không biết ở bên ngoài đang làm gì, nhưng nếu nghe được tin tức kết hôn của Quý Vinh chắc chắn sẽ phát điên. Vậy nên đến lúc đó cũng phải cẩn thận hơn.
Kể từ khi Quý Vinh bắt đầu kinh doanh ở huyện Môn Thông, hai gia đình đã bàn bạc và chuyển Lương Dư Âm đến Bệnh viện huyện Môn Thông, sau đó mua cho họ một căn nhà cưới ở huyện Môn Thông. Sau đó là ba gia đình nhà họ Quý và ba gia đình của nhà Trình Tuyết Chí, bốn gia đình của nhà Trình Tuyết Thiện, bốn gia đình nhà Trình Tuyết Ninh và ba gia đình nhà Trình Tuyết Huệ góp tiền mua cho họ một chiếc ô tô. Vậy thì sau này họ có quay lại thành phố Tử Hương hay thành phố Thượng Hòa cũng sẽ rất thuận tiện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chiếc xe mà Trình Tuyết Dương chọn có giá gần hai mươi lăm vạn đồng, tương đương mỗi nhà góp khoảng một vạn rưỡi. Ở thời đại mà những hộ gia đình có một vạn đồng không nhiều thì việc đưa ra một vạn rưỡi cho việc kết hôn đã là một món quà rất lớn.