Nhà và xe đều do bên nhà trai cung cấp nên gia đình nhà gái phải chu cấp những đồ dùng thiết yếu hàng ngày. Sau khi nhà họ Quý mua một căn biệt thự ở khu giàu có huyện Môn Thông thì nhà họ Lương đến xem rồi đi đặt đồ dùng.
Trong nhà thiếu cái gì thì mua cái đó, còn sửa lại sân vườn, không chỉ trồng rau theo mùa mà còn trồng một số cây cối đắt tiền. Mặc dù đã gần tháng mười và nhiệt độ khá cao nhưng miễn là chăm sóc cẩn thận thì tỉ lệ sống sót vẫn tương đối cao.
Mọi người không muốn làm quá to vì sợ khơi dậy sự ghen tị, nên bề ngoài nhà họ Quý đã đưa hai nghìn đồng tiền lễ hỏi và ba vòng với một nhẫn nhưng lại lén lút mua cho Lương Dư Âm rất nhiều vàng và ngọc, những thứ này đều có thể tích trữ tăng giá trị.
Nhà họ Lương đi theo nhà họ Quý đi mua, dù sao Trình Tuyết Dương cũng là phu nhân của nhà họ Quý mấy chục năm, chắc hẳn biết nhiều hơn những người mới giàu có như bọn họ. Thấy nhà họ Quý mua nhiều ngọc và vàng cao cấp như vậy họ cũng mua rất nhiều đưa một ít làm của hồi môn cho Lương Dư Âm, còn lại sẽ giữ lại cho đến khi những đứa trẻ khác kết hôn thì lấy ra. Dù sao những đứa trẻ đều do chính họ sinh ra nên phải được đối xử bình đẳng, không thể đối xử khác nhau được.
Lương Dư Âm không phải là đứa con duy nhất trong nhà họ Lương, Lương Dư Âm còn có một em trai và em gái, cô ấy còn có anh em họ hàng. Có thể nói thế hệ của cô ấy có rất nhiều người trẻ tuổi nên phải chuẩn bị quà trước.
Tối hôm đó, Lý Hiểu Đồng đang ngồi trên bàn làm bài tập còn Lý Trình Trình đang đọc sách trên bàn thì đột nhiên điện thoại reo. Lý Trình Trình vội vàng chạy tới nghe điện thoại, nghe được giọng nói của Trình Tuyết Dương, Lý Trình Trình hơi kích động hỏi: Bà ơi, sao bà gọi điện thoại đến muộn thế?"
"Bà sợ ban ngày cháu bận chứ sao? Cho nên buổi tối bà gọi điện thoại cho các cháu." Hai người nói chuyện vui vẻ vài câu, Trình Tuyết Dương nói: "Trình Trình, Quý Vinh ngày mười một tháng mười sẽ kết hôn. Cô dâu là Lương Dư Âm, đến lúc đó bà phái người tới đón các cháu đi ăn tiệc cưới được không?"
Quý Vinh là anh trai ruột của Lý Trình Trình, khi anh trai anh kết hôn thì em gái anh cũng phải đến dự, nếu không sau này hai người chính thức nhận nhau sẽ là một điều vô cùng tiếc nuối.
"Lương Dư Âm?" Lý Trình Trình hơi kinh ngạc, không ngờ hai người bọn họ lại đến với nhau."Lương Dư Âm cũng khá được. Bây giờ thì bà nội không cần lo lắng Hà gia hay Lâm gia sắp xếp phụ nữ tiếp cận với anh Vinh nữa rồi."
Trình Tuyết Dương nói: "Đúng vậy, bà và Quý Hạc Minh đã già như vậy rồi, nếu thật sự bị người khác g.i.ế.c thì cứ để người ta g.i.ế.c đi. Dù sao chúng ta đã sống mấy chục năm cũng đủ rồi. Nhưng các cháu đều còn trẻ, sau này vẫn còn quãng đường dài lắm, sao có thể để hai người phụ nữ độc ác đó hủy hoại cuộc đời của các cháu được?"
"Bà nội, bà và ông nội cũng không thể c.h.ế.t được, hai người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi." Lý Trình Trình nói.
Tuy rằng không biết hai người có thể sống được bao lâu, nhưng đây chính là mong muốn của Lý Trình Trình. Kiếp trước bọn họ đã phải chịu quá nhiều đau khổ, kiếp này phải bù đắp cho bọn họ, để bọn họ cùng nhau già đi, để bọn họ sống lâu hơn hai người đàn bà độc ác kia.
Hãy để hai người đàn bà ác độc c.h.ế.t không được nhắm mắt, bởi vì cho đến c.h.ế.t bọn họ cũng không thể thắng được Trình Tuyết Dương.
"Bà nội, Lăng Nhược Tuyết và Lương Dư Âm là bạn cùng lớp, bạn cùng phòng và bạn bè thì có nên mời cô ấy đến tham dự đám cưới của anh Vinh và Lương Dư Âm không?" Lý Trình Trình tò mò hỏi.
"Lúc đó bà sẽ phái hai chiếc xe tới đón Lăng Nhược Tuyết và Trình Nhã luôn." Trình Tuyết Dương nói.
Lý Trình Trình gật đầu: "Vâng."
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó hai người nói chuyện thêm vài câu nữa, Lý Trình Trình cúp điện thoại, đi đến phòng chính nhìn thấy Bạch Đại Sơn đang ngồi ở đó thì nói: "Quý Vinh và Lương Dư Âm sẽ kết hôn vào ngày mười một tháng mười, đến lúc đó chúng ta đến đó uống rượu mừng nhé."
"Ừ." Bạch Đại Sơn gật đầu, đi đâu hay làm gì không quan trọng, quan trọng là đi cùng ai.
"Quý Vinh bao nhiêu tuổi rồi?" Một lúc sau, Bạch Đại Sơn tò mò hỏi.
Lý Trình Trình nghiêng đầu nhìn anh: "Khoảng hai mươi bốn, có chuyện gì vậy?"
"Chú ba lớn hơn anh ấy một tuổi, năm nay nó đã hai mươi lăm rồi, ngay cả bạn gái cũng chưa có." Bạch Đại Sơn cảm khái nói.
Đương nhiên cảm khái thì cảm khái nhưng anh không có khả năng giới thiệu bạn gái cho cậu ta được. Thứ nhất là anh không quen biết cô gái nào tốt, thứ hai là cậu ta có công việc tốt, dễ dàng tìm được bạn gái, nên anh không cần phải lo lắng về điều đó chút nào.
Nếu xen vào việc của người khác và giới thiệu ai đó cho cậu ta, có khi còn gây ra mâu thuẫn. Giống như việc trước đây Bạch lão tam thừa dịp nghỉ phép của mình để giới thiệu bạn gái cho Bạch lão đại vậy.
"Chú ba lần này lâu không về, chứng tỏ cậu ấy rất bận rộn với công việc, lúc này thậm chí còn không có thời gian đi xem mắt, làm sao có thời gian có bạn gái được. Hơn nữa một nam đồng chí ưu tú kết hôn muộn cũng chẳng có việc gì. Nếu cậu ấy đủ tốt thì nhất định sẽ có những nữ đồng chí thích cậu ấy. Cũng giống như anh bây giờ vậy, có rất nhiều cô gái và phụ nữ có chồng trong thôn đang nhìn chằm chằm anh đấy, chắc họ đang mong em c.h.ế.t để được làm vợ anh!"
Mặc dù Bạch Đại Sơn đã nói, nếu anh và Lý Trình Trình ly hôn thì anh sẽ tay trắng rời nhà đi không đòi hỏi gì. Nhưng những người khác cũng không sợ điều này, bọn họ cảm thấy Bạch Đại Sơn có năng lực kiếm tiền, cho dù anh tay không rời nhà đi cũng nhanh chóng có thể kiếm được tiền.
Bạch Đại Sơn vươn tay nắm lấy tay của Lý Trình Trình: "Anh không quan tâm người khác nghĩ gì, tấm lòng của anh sẽ không bao giờ thay đổi."
Ngay cả người trong nhà họ Bạch cũng không thích anh, huống chi những người đó. Anh biết những người đó chỉ toàn giả dối, hơn nữa anh cũng biết, người duy nhất chân thành thật tâm với anh chính là Lý Trình Trình. Hiện tại Lý Trình Trình chính là mạng sống và là mặt trời của anh, anh không thể để lũ ruồi bọ đó đến phá hoại được.
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng cãi vã, là Bạch Vân Sơn và Hoàng Tú Lan. Bạch Đại Sơn tưởng hai vợ chồng cãi nhau nên đi tới mở cửa sân gọi họ vào trong.
"Sao vậy? Ở bên ngoài sao lại ầm ĩ như vậy? Không sợ người ngoài nghe được cười nhạo sao." Bạch Đại Sơn đóng cửa sân lại, nhìn Bạch Vân Sơn.
Bạch Vân Sơn đưa một xấp giấy nợ trong tay cho Bạch Đại Sơn: "Anh cả xem đi, Bạch San San về kết hôn thì thôi đi, thế nhưng nó lại đứng tên em đi vay tiền người khác. Một nhà vay năm trăm, nó đã vay một tổng cộng hai mươi gia đình, lần này mười nghìn đồng đã không còn nữa rồi."
"May mắn lúc trước anh đã cắt đứt mối quan hệ ngay từ đầu, nếu không, đừng nói đến tiền bạc, có khi gia đình cũng đã ly tán còn mạng sống chẳng giữ được." Bạch Đại Sơn rất may mắn vì sớm nhìn thấu tính cách của Bạch San San và đoạn tuyệt mối quan hệ với cô ta.
Anh đã cố gắng hết sức để nuôi dưỡng cô ta, để cô ta không phải lo ăn uống chỉ cần chuyên tâm vào việc học hành, anh không hổ thẹn gì với cô ta cả.
"Anh cả, anh lại còn cười trên nỗi đau của người khác à. Đây không phải một trăm hay một nghìn, mà là mười nghìn. Em phải làm việc bao lâu mới kiếm được số tiền này đây?" Tuy bây giờ có tiền nhưng anh lại phải đối mặt với việc bị lừa mười ngàn. Trái tim Bạch Vân Sơn đang rỉ m.á.u rồi.
Hoàng Tú Lan ở bên cạnh càng tức giận, phải mất mấy năm cô ấy mới kiếm được mười nghìn đồng này, cuối cùng lại bị Bạch San San lừa dễ dàng như vậy.
Nhưng cô ấy không thể nói ra, bởi vì người đó là em gái của Bạch Vân Sơn. Nếu cô ấy dám nói xấu Bạch San San thì có khi ấn tượng của Bạch Vân Sơn đối với cô ấy sẽ giảm đi rất nhiều.