Ăn sáng xong, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đưa Bạch Thiều Quang lên núi. Lý Trình Trình quyết định tìm một nơi vắng vẻ xem cô có thể bắt được gà rừng hay không, đã lâu rồi cô không lên đây bắt gà rừng.
Bọn họ lên núi sớm, dọc đường không thấy ai nên bọn họ đi thẳng vào rừng trúc. Bạch Đại Sơn cho Lý Trình Trình ở lối vào rừng trúc nghỉ ngơi rồi mới để Lý Trình Trình vào trong đặt lồng trời.
Lý Trình Trình lấy lồng trời ra, đặt ở một nơi tương đối khuất, sau đó cho một ít gạo vào. Xong việc bước ra ôm Bạch Thiều Quang vào lòng, bảo Bạch Đại Sơn hái quả dại, phòng khi có người đến đây họ có thể phát hiện ra trước.
Một lúc sau, Bạch Đại Sơn quay lại với một giỏ trái cây dại, bao gồm dưa tháng tám, kiwi và nho núi cùng nhiều loại trái cây dại khác. Lý Trình Trình đặt Bạch Thiều Quang lên tấm thảm, lấy một quả kiwi mềm bóc vỏ rồi ăn.
Loại quả hoang dã chín tự nhiên này rất thơm và ngọt, ăn rồi còn muốn ăn nữa.
Ăn xong, Lý Trình Trình lại bóc vỏ một quả khác đưa tới miệng Bạch Thiều Quang, cho cậu bé từ từ ăn.
"Quả kiwi này vị rất ngon, anh cũng ăn đi!" Lý Trình Trình thấy Bạch Đại Sơn ngồi xuống bên cạnh Bạch Thiều Quang thì nhắc nhở nói.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bạch Đại Sơn lấy một quả dưa tháng tám đã há miệng, quả dưa tháng tám ăn ngon và mềm, nhưng bên trong có quá nhiều hạt, cắn một miếng không thể nuốt luôn chỉ có thể từ từ nhổ hết hạt ra.
Một lúc sau, Lý Trình Trình mơ hồ nghe thấy tiếng đập cánh thì biết có gà rừng đã vào trong lồng trời rồi. Lý Trình Trình chạy tới nhấc lồng ra, rất vui mừng khi nhìn thấy nhiều loại gà rừng ở bên trong, vội vàng bỏ lồng sắt vào trong hang động.
Sau đó, Lý Trình Trình lấy ra hai con gà rừng ra, dùng sợi dây rơm buộc lại bỏ vào giỏ. Sau đó hai vợ chồng dẫn Bạch Thiều Quang đi một vòng quanh núi rồi mới quay về.
Lý Trình Trình đưa hai con gà rừng cho bảo mẫu, bảo buổi tối cô làm món gà rừng hầm với khoai tây, thịt gà rừng đã già cũng không nấu nhanh được chờ ăn cơm xong mới bắt đầu hầm đến buổi tối ăn cơm là vừa. Lý Trình Trình còn bảo Bạch Đại Sơn sang bên cạnh báo cho Bạch Vân Sơn buổi tối cậu ấy và Hoàng Tú Lan tới đây ăn cơm.
Thật vất vả chờ đến ngày nghỉ Quốc Khánh, là lúc cả nhà quây quần bên nhau, hơn nữa buổi tối còn có hai con gà rừng hầm. Nếu không gọi bọn họ qua cũng không thể ăn được nhiều như vậy.
Buổi trưa, Lý Hiểu Đồng đi chơi về, Lý Trình Trình bảo cô bé lấy nước rửa mặt, bởi vì trên mặt cô bé đầy mồ hôi, không biết chơi gì đến mức đấy. Lý Hiểu Đồng rửa tay rửa mặt, bôi lên một ít kem dưỡng ẩm rồi chạy đến trước mặt Lý Trình Trình và nói: "Chị Trình Trình, em nghe Điền Khả Khả nói mẹ cô ấy đang mang thai. Chị Trình Trình, khi nào chị sẽ sinh thêm một đứa bé nữa?"
Lý Trình Trình bị lời nói của Lý Hiểu Đồng làm cho sốc đến mức suýt chút nữa sặc nước bọt: "Cái này phải xem số phận. Không phải chị muốn là có được luôn. Chẳng lẽ Tiểu Đồng muốn chị sinh thêm một đứa nữa à?"
Lý Hiểu Đồng gật đầu: "Đúng vậy, em nghĩ chị Trình Trình có hai đứa con thì tốt hơn, nếu không sau này chỉ có một mình em trai sẽ rất cô đơn. Về sau không biết em có thể tiếp tục ở cùng em tiểu Quang nữa hay không, cho nên tốt nhất là chị Trình Trình nên sinh thêm một đứa con nữa."
Lý Hiểu Đồng càng lớn lên tất nhiên cô bé càng ngày càng hiểu chuyện, hiện tại cô bé sống cùng Lý Trình Trình không có nghĩa là bọn họ có thể cùng nhau sống đến hết đời.
"Hiểu Đồng đừng lo lắng! Em trai tiểu Quang của con không có khả năng một mình được. Trong thôn có rất nhiều đứa bé bằng tuổi nhau. Chờ thêm hai năm nữa, em trai tiểu Quang của em nhất định sẽ không cô đơn." Chờ đến lúc vào tiểu học, một lớp học toàn những đứa trẻ cùng tuổi, sao có thể cô đơn được?
Nghĩ đến Hoàng Tú Tuệ sau nhiều năm cuối cùng đã mang thai, Lý Trình Trình cho rằng đó là tác dụng của gói thảo dược giải độc và làm đẹp. Sau khi Hoàng Tú Tuệ sinh ra Điền Khả Khả xong đã không mang thai trong nhiều năm. Vừa tắm thuốc đã mang thai chứng tỏ độc tố tích tụ trong cơ thể tương đối nhiều dẫn đến việc mang thai gặp khó khăn.
Bác sĩ mà Quý Khiết tìm thấy thực sự rất có năng lực.
"Tiểu Đồng, buổi chiều em đến nhà Điền Khả Khả chơi, bảo Điền Khả Khả và mẹ cô ấy buổi tối đến nhà chúng ta ăn cơm. Nói buổi tối nhà chúng ta sẽ làm gà rừng hầm khoai tây." Lý Trình Trình nói.
Lý Hiểu Đồng ngoan ngoãn đáp: "Vâng, em nhất định sẽ nói cho bọn họ biết."
"Hiểu Đồng, hiện tại dì Tú Tuệ của em đang mang thai, sau này em phải tránh xa cô ấy một chút và cẩn thận chạm vào bụng cô ấy. Em hiểu không?" Mãi Hoàng Tú Tuệ mới mang thai nên phải chăm sóc cô ấy thật tốt.
Lý Hiểu Đồng gật đầu.
Sau bữa trưa, bảo mẫu bắt đầu xử lý gà rừng, Lý Trình Trình nhìn thấy vậy thì nói với bảo mẫu: "Dì, cho cháu một bộ ruột gà rừng, cháu ra sông bắt cá nhỏ."
Nhiệt độ hiện nay khá cao nên vẫn có thể câu cá.
Sau khi lấy được ruột gà, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn dẫn Lý Hiểu Đồng và Bạch Thiều Quang đến nơi mọi người giặt quần áo bắt cá. Nước ở đó không sâu, nước trong vắt chỉ ngập tới đầu gối người lớn nhìn thấy cả những viên đá sạch sẽ ở dưới đáy.
Ngoài ra còn có những con cá nhỏ lấp ló trong nước.
Lý Trình Trình bảo Bạch Đại Sơn trông chừng Lý Hiểu Đồng và Bạch Thiều Quang trên bờ, trong khi đó cô đến chỗ tảng đá giặt quần áo, ngồi xổm xuống bỏ giỏ đựng ruột gà vào trong nước rồi ngồi chờ ở đó.
Những váng dầu trên ruột gà từ từ lan ra xung quanh, sau đó từng đàn cá nhỏ bị thu hút bơi về phía bên này, nhưng phần lớn đều là cá mảnh, nhiều xương nhưng hương vị rất ngon.
Nếu cho vào kho thì cá sẽ dễ vỡ thành từng miếng và không ăn được, nhưng nếu được phủ bột mì và lòng trắng trứng rồi chiên thành cá giòn thì có thể ăn được cả xương luôn.
Nhìn thấy trong giỏ đã dày đặc những con cá nhỏ đang ăn ruột gà, Lý Trình Trình vội vàng nhấc chiếc giỏ lên khỏi mặt nước, đánh nước tung tóe, con cá trong giỏ phát ra tiếng bạch bạch nhưng không sót một con nào.
Lý Trình Trình nhấc giỏ lên bờ, thả con cá nhỏ vào làn nước trong vắt, trong thùng lập tức tối tăm. Bạch Thiều Quang cũng hưng phấn vỗ tay, Lý Trình Trình cười hỏi: "Nhóc con, con hưng phấn cái gì thế? Con nhìn biết không?"
Lý Hiểu Đồng vui vẻ hoan hô: "Chị Trình Trình, có nhiều cá nhỏ quá! Buổi tối chúng ta ăn cá nhỏ à?"
"Hôm nay cho dù em không ăn thì sau này cũng sẽ ăn. Nhưng nếu em muốn ăn thì tối nay chúng ta sẽ làm." Lý Trình Trình đổ hết cá vào thùng gỗ, sau đó quay trở lại tảng đá và đặt giỏ lại vào trong nước.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại, chỉ trong chốc lát đã bắt được một thùng cá nhỏ, lại phải thở dài, tài nguyên thủy sản ở thời đại này quả thực quá dồi dào, nếu không bắt chúng nó thì chờ đến lúc khô hạn thì tất cả những con cá này sẽ c.h.ế.t hết.
Sau khi Lý Trình Trình bắt đủ cá thì lên bờ nghỉ ngơi và để Bạch Đại Sơn đi xử lý cá. Trong khi Bạch Đại Sơn đang xử lý cá, chiếc giỏ vẫn tiếp tục dụ cá, cuối cùng họ trở về nhà với một thùng đầy cá đã được làm sạch.