Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 388

Cái thùng lớn này nặng ít nhất hai mươi cân, cho dù không đến cũng không kém bao nhiêu.

Bạch Đại Sơn nhấc cá đến bên cạnh giếng, dùng nước rửa sạch cá lại rồi đổ lên một cái nia cho ráo nước, để khi chiên cá vào buổi tối sẽ không bị b.ắ.n tung tóe.

Buổi tối, Bạch Vân Sơn, Hoàng Tú Lan, Hoàng Tú Tuệ, Điền Khả Khả đều tới dùng bữa tối, cùng với hai bảo mẫu nữa là bàn ăn đã chật kín. Cũng may Bạch Thiều Quang còn nhỏ nên không cần ngồi vào bàn, nếu không sẽ không có chỗ cho mười người.

"Trình Trình, cảm ơn cô mời chúng ta tới dùng bữa tối." Hoàng Tú Tuệ sau khi ngồi xuống nói lời cảm ơn Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình đưa cho Hoàng Tú Tuệ đùi gà rừng, cười nói: "Chúng ta đều là bạn bè, cùng nhau ăn cơm có sao đâu?"

Hiện tại Hoàng Tú Tuệ đang mang thai cần bổ sung dinh dưỡng, nên cho cô ấy đùi gà là đúng rồi. Sau đó Lý Trình Trình đưa cái đùi gà rừng thứ hai và thứ ba cho Điền Khả Khả và Lý Hiểu Đồng. Đùi gà còn lại vẫn ở trong bát, ai gắp được thì ăn

Bằng không, những người còn lại đều là người lớn thì nên cho ai được?

Chỉ là không ngờ Bạch Đại Sơn lại đưa chiếc đùi gà rừng cuối cùng cho Lý Trình Trình rồi nói: "Vợ à, em bắt được con gà rừng này nên đùi gà này cho em là đúng rồi."

Lý Trình Trình cười không từ chối nữa, lúc ăn cơm ở đây Hoàng Tú Tuệ cũng không nói gì về việc cô ấy mang thai. Có lẽ người dân địa phương tin rằng trong ba tháng đầu không được nói cho ai biết chuyện mình mang thai. Chắc là khi người lớn trong gia đình bàn bạc bị trẻ con nghe thấy được.

Tuy nhiên, Hoàng Tú Tuệ đã từng mang thai rồi và sau này cô ấy không còn lo lắng về chuyện này nữa.

Ở đây ăn tối xong, Hoàng Tú Tuệ đưa Điền Khả Khả về nhà, hai bảo mẫu tan ca cũng đi sang nhà bên cạnh, chỉ còn lại hai anh em nhà họ Bạch, Bạch Vân Sơn nói: "Em sẽ gọi cho chú ba xem có thể liên lạc được với chú ấy không. Em phải cho chú ba biết hành vi xấu xa này của Bạch San San."

Cứ như thế bỏ ra một vạn đồng thì Bạch Vân Sơn thấy rất không cam lòng.

Bạch Vân Sơn đứng dậy vào trong nhà đi lấy điện thoại gọi điện, một lúc sau thất vọng quay ra, Hoàng Tú Lan hỏi: "Sao rồi? Có tin tức gì không?"

Bạch Vân Sơn đi tới ngồi ở bên cạnh Hoàng Tú Lan, thất vọng lắc đầu: "Bên kia người ta nói, chú ba còn chưa trở về, lại còn nói cho anh biết một tin tức chấn động."

Lúc này Lý Trình Trình cũng tò mò: "Tin tức gì thế?"

"Bạch San San có thai rồi, hơn nữa bụng rất to." Bạch Vân Sơn cảm thấy rất bất đắc dĩ.

"Bạch San San không phải ngày mười tám tháng bảy mới kết hôn sao? Cho dù lúc này cô ấy đang mang thai thì bụng cô ấy cũng không thể to được. Xem ra cô ấy về tổ chức hôn lễ vội vàng vì đang mang thai phải không?" Thật không ngờ Bạch San San lại có thể to gan như vậy.

Cô ta không phải là con gái bản xứ à?

Chẳng phải con gái bản địa thường nhút nhát và dè dặt sao?

 

 

Làm thế nào có thể làm ra chuyện như vậy được?

Cô gái Bạch San San này thực sự vừa xấu xa vừa to gan.

Vân Mộng Hạ Vũ

Về phần Bạch Lâm Sơn vẫn không có tin tức gì, có lẽ cậu ấy đang làm việc ở bên ngoài rồi.

Nghĩ đến đây, Lý Trình Trình nói với Bạch Vân Sơn: "Chú hai, gọi lại cho người nghe điện thoại vừa nãy nói với anh ta rằng chị muốn tặng một lô vật tư ở nơi làm việc của Bạch Vân Sơn, để anh ta giúp chúng ta sắp xếp."

Họ ăn ngủ ngoài trời trong mưa b.o.m bão đạn, nếu không kịp bổ sung dinh dưỡng thì làm sao họ có thể công tác tốt được?

Tình cờ bây giờ đúng lúc cô có điều kiện này nên cô cũng muốn đóng góp một phần sức lực của mình.

Bạch Vân Sơn vào phòng gọi điện, một lúc sau mới gọi Lý Trình Trình vào, đưa điện thoại cho Lý Trình Trình. Lý Trình Trình hơi khẩn trương nghe điện thoại: "Xin chào, tôi là Lý Trình Trình, giám đốc nhà máy chế biến thực phẩm Sơn Trình và đồng thời cũng là chị dâu của đồng chí Bạch Lâm Sơn. Tôi muốn quyên tặng một vạn cân khoai tây, một vạn cân khoai lang, một vạn cân trứng gà vịt và ngỗng thêm cả một vạn cân rau củ quả bảo quản đến nơi Bạch Lâm Sơn làm việc. Mặt khác chúng tôi sẽ cung cấp thêm năm nghìn túi các loại sản phẩm do nhà máy thực phẩm kho của chúng tôi sản xuất. Anh thấy như thế có được không?"

"Được, được, thật sự rất được, cảm ơn chị dâu." Nam đồng chí hưng phấn đến mức theo Bạch Lâm Sơn gọi chị dâu luôn.

"Đồng chí, xin vui lòng cho chúng tôi địa chỉ giao hàng. Tôi sẽ sắp xếp xe quyên góp vật tư xuất phát vào ngày mùng năm." Ở đây Lý Trình Trình có sẵn mọi thứ, nhưng trước tiên cô cần phải liên hệ với xe của đội vận chuyển. Việc này khá đơn giản, miễn là đưa tiền đủ nhiều thì mọi người sẽ sẵn sàng giao hàng cho mình.

"Vì lần này gấp nên không có thời gian đi mua gạo, bột mì, ngũ cốc và dầu ăn. Khi tôi thu xếp xong thì đợt tiếp theo sẽ quyên tặng gạo, bột mì, ngũ cốc và dầu ăn cho mọi người." Dù sao hôm nay cũng chỉ là ý tưởng tạm thời. Còn ít gạo, bột mì, ngũ cốc, dầu mỡ cô tích trữ ở đây chỉ đủ cho gia đình mình ăn.

"Khi nhận được hàng, các anh cũng có thể tùy theo tình hình thực tế mà phân phát, không cần phải chỉ đưa đến chỗ Bạch Lâm Sơn. Mong các đồng chí ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe để có thể tham gia công tác tốt."

Lý Trình Trình ghi địa chỉ giao hàng, nhanh chóng bảo Bạch Đại Sơn đến nhà máy chế biến thực phẩm, để nhà máy chế biến thực phẩm xử lý nhanh năm nghìn gói cô cần trước. Còn những khách hàng khác cô tạm thời gác lại, miễn là cuối cùng không giao muộn là được.

Sau đó cô bảo Bạch Vân Sơn buổi sáng ngày mai khi đưa Hoàng Tú Lan đến thị trấn thì ghé vào cửa hàng văn phòng phẩm mua giúp cô một tấm bản đồ chi tiết. Sau đó cô sẽ làm việc với đội vận tải để tìm ra một lộ trình vận chuyển tốt nhất.

Sáng hôm sau, bảo mẫu làm bữa sáng, Lý Trình Trình cho bảo mẫu nghỉ một ngày vì cô phải chuyển đồ ra khỏi hang động, không cho phép người ngoài vào nhà. Ngay cả Lý Hiểu Đồng và Bạch Thiều Quang cũng không thể có mặt, huống chi là bảo mẫu.

Lý Trình Trình cho bảo mẫu nghỉ đến hết ngày mùng năm, tức là ngày mùng sáu quay trở lại làm việc. Như vậy thì đoàn xe quyên góp cũng đã rời đi rồi. Còn bảo mẫu buổi chiều đến làm việc, Lý Trình Trình cũng cho cô ấy nghỉ luôn và quay lại làm vào ngày mùng sáu.

Lý Trình Trình bảo Bạch Đại Sơn đưa Lý Hiểu Đồng và Bạch Thiều Quang đi ra ngoài chơi, cô bắt đầu dọn đồ ra khỏi hang động. Lúc cất vào rất nhiều đồ đạc đã được cân nên cô chỉ việc lấy ra ngoài là được.

Vì Lý Trình Trình chỉ nghỉ ba ngày và ngày mùng bốn sẽ đi học nên ngày mùng ba Lý Trình Trình đã đến đội vận tải, liên lạc xong với đội vận tải và yêu cầu họ nhanh chóng đến thôn An Cư vào sáng sớm ngày mùng năm, chất hàng và nhanh chóng khởi hành.

Sáng ngày mùng năm, trước khi Lý Trình Trình đến trường thì xe của đội vận chuyển đã tới, mọi người chất hàng lên xe rồi xuất phát. Vì xe của đội vận chuyển sắp đi qua thị trấn nên Lý Trình Trình đã gọi điện cho đồng chí hôm trước và nói với anh ta rằng xe của đội vận chuyển đã xuất phát rồi và nhờ anh ta sắp xếp thời gian cho người đến lấy hàng. Sau đó cô ngồi lên xe của đội vận chuyển đến trường học.

Buổi tối khi trở về, Lý Trình Trình gọi điện cho Phàn Cao Phong và nhờ anh ta giúp cô thu thập gạo, kê, gạo lứt, gạo tấm, hạt ngô già, hạt đậu phộng, hạt đậu gà, bột mì, bột gạo nếp, tinh bột khoai lang, tinh bột khoai tây, tinh bột củ sen, mì và các loại bún miến. Mỗi loại dùng hết khả năng thu gom được càng nhiều càng tốt.

 
Bình Luận (0)
Comment