Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 404

Mọi người trong thôn đều làm tiệc đầy tháng nên bọn họ cũng phải làm, nếu không số tiền bọn họ bỏ ra trước đó đều sẽ bị lãng phí, làm một cái tiệc thì bọn họ có thể lấy lại một ít.

Cuối cùng, bọn họ quyết định sẽ tổ chức tiệc đầy tháng sau chín ngày nữa, nếu đến rằm mà còn không làm thì sẽ đến Tết, lúc đó mọi người sẽ rất bận rộn.

Khi Mạnh Thanh Thanh đến mời Lý Trình Trình, Lý Trình Trình mới biết Lưu Chân Như đã sinh con, Lý Trình Trình không có quan hệ gì với nhà họ Lý, nên căn bản cô không muốn đi, nhưng mà bọn họ đều sống trong cùng một thôn, nên cô vẫn phải đi.

Nhưng cô không nhất thiết phải tự mình đến đó mà chỉ cần nhờ người khác mang tiền biếu đến là được.

Nửa đêm Lưu Chân Như tỉnh dậy, khi phát hiện không thấy Lý Bình Bình ở bên cạnh cô ta đã rất ngạc nhiên, lúc đầu cô ta cũng không quá coi trọng chuyện này, nhưng sau này cô ta phát hiện ra Lý Bình Bình thường xuyên không có trong phòng vào lúc nửa đêm, Lưu Chân Như cảm thấy hoang mang. Nghĩ đến những gì Lý Minh Sơn đã làm, Lưu Chân Như đã đoán được anh ta có thể đã ra ngoài tìm người khác, nhưng chuyện cô ta sẽ không thể nào ngờ là, người anh ta tìm lại ở ngay trên tầng nhà cô ta, hơn nửa còn ngay phía trên phòng cô ta, chỉ cách một tường xi măng mà thôi.

Đêm hôm nay Lý Bình Bình lại không có trong phòng, Lưu Chân Như ăn mặc chỉnh tề, quấn chăn bông ngồi trên ghế trong phòng khách, định chặn cửa Lý Bình Bình, tuy nhiên, khi trời gần sáng, cô ta lại nhìn thấy Lý Bình Bình từ trên đi xuống, cô ta lập tức hiểu ra, Lý Bình Bình chờ cô ta ngủ, sau đó lên lầu ngủ cùng người khác.

"Lý Bình Bình, anh đi ra từ phòng của ai?" Lưu Chân Như đứng dậy, khó có thể tin nhìn chằm chằm Lý Bình Bình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quả nhiên rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột vừa sinh ra có thể đào hố, thân là cháu trai Lý Minh Sơn, anh ta có thể tốt đến mức nào?

"Là Trịnh Khải Lạc phải không?" Từ khi cô ta về nhà, cô ta phát hiện Trịnh Khải Lạc rất ít khi xuống tầng, mỗi ngày chỉ xuống tầng ăn cơm. Còn Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu đều chăm sóc Lưu Chân Như rất tốt, nếu bọn họ có chuyện gì thì Lưu Chân Như sẽ phát hiện ra ngay.

Cho nền từ những lý lẽ đầy đủ này thì người mà Lý Bình Bình tìm chính là Trịnh Khải Lạc.

Lý Bình Bình không giải thích gì mà chỉ nắm lấy cánh tay của Lưu Chân Như, kéo cô ta vào phòng: "Từ giờ trở đi, mỗi tháng tôi sẽ cho cô hai trăm đồng, nên cô hãy câm miệng lại cho tôi. Nếu cô không muốn thì cô hãy đi về nhà cô đi, để đứa nhỏ lại đây cho người khác chăm sóc.

"Lý Bình Bình, anh..." Lưu Chân Như không thể tin nhìn Lý Bình Bình, ý của anh ta là gì chứ? Anh ta muốn đuổi cô ta đi, muốn cô ta để đứa nhỏ lại?

Vậy là anh ta kết hôn chỉ vì muốn có một đứa con?

"Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Cô cho rằng cô rất tốt à? Lúc đó cô lấy tôi không phải vì tiền sao? Vậy tôi sẽ cho cô tiền. Chỉ cần sau này cô đừng can thiệp vào chuyện của tôi thì cô vẫn sẽ là một phần trong cái nhà này, nếu không thì cái gì cô cũng không có."

Lý Bình Bình buông Lưu Chân Như ra, xoay người đi ra ngoài cửa, vừa đến cửa thì quay lại nhìn cô ta nói: "Ngoan ngoãn nghe lời, một tháng hai trăm đồng, bằng không thì cái gì cũng không có."

Sau khi Lý Bình Bình đi ra khỏi phòng, anh ta trực tiếp đi lên lầu, nếu như đã bị Lưu Chân Như phát hiện thì anh ta cũng không cần tiếp tục diễn kịch nữa, trực tiếp ngủ ở tầng trên, toàn bộ căn nhà này đều là của anh ta, anh ta muốn ở căn phòng nào thì ở căn phòng đó.

Sau khi Lý Bình Bình rời đi, Lưu Chân Như bất lực ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo, cô ta cứ ngồi ở đó ngơ ngác, cô ta thực sự không ngờ Lý Bình Bình sẽ đối xử với cô ta như vậy, càng không ngờ Trịnh Khải Lạc lại...

 

 

Nếu biết chuyện như thế này sẽ xảy ra, cô ta sẽ không bao giờ đồng ý để ba cô gái Trịnh Khải Trân, Trịnh Khải Châu và Trịnh Khải Lạc sống trong nhà của mình theo sắp xếp của Ngô Tú Châu, không ngờ đến cuối cùng chính quyết định này đã làm hại cô ta.

Nếu cô ta lựa chọn rời đi, cô ta sẽ chẳng còn lại thứ gì cả, hơn nữa còn sinh không công cho anh ta một đứa con, nếu cô ta lựa chọn không rời đi, một đời còn lại của cô ta sẽ phải thuận theo ý muốn của Lý Bình Bình, về sau mỗi tháng sẽ được nhận hai trăm đồng.

Đúng là buồn cười mà, sao cô ta lại có thể ôm kỳ vọng với Lý Bình Bình chứ? Lý Bình Bình chính là cháu trai của Lý Minh Sơn, anh ta có thể là cái thứ gì tốt chứ?

Bất luận Lưu Chân Như không muốn đến thế nào thì cô ta cũng không thể để con gái mình lớn lên gọi người khác là mẹ được, cô ta muốn tự mình giáo dục, nuôi dạy con gái, nên chỉ đành ở lại nhà Lý Bình Bình, làm một người vợ ngoan ngoãn nghe lời, chờ Lý Bình Bình thỉnh thoảng đến sống với cô ta, còn cô ta thì không được can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của Lý Bình Bình.

Chuyện giữa Lý Bình Bình và Trịnh Khải Lạc đã bị Lưu Chân Như phát hiện, Lý Bình Bình và Trịnh Khải Lạc cũng không tiếp tục che giấu nữa, chẳng qua ở trước mặt người khác, bọn họ vẫn ít giao lưu như trước kia, dù sao bọn họ giao lưu riêng tư cũng rất tốt rồi.

Hai người bọn họ diễn xuất cũng không tệ, ngoại trừ Lưu Chân Như, Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu đều không phát hiện ra, có lẽ là vì bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này đi!

Có lẽ là vì bọn họ không nghĩ Trịnh Khải Lạc là loại người như vậy.

Nhưng trong nhà bọn họ cũng có loại người như vậy mà, Ngô Tú Châu, Trương Hoằng Tân, thậm chí cả Ngưu Tiểu Phương cũng như vậy, trong một gia đình lại có nhiều người ngoại tình như vậy, cho nên việc xuất hiện thêm một Trịnh Khải Lạc thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, dù sao trong nhà bọn họ cũng có loại gen như vậy mà.

Vào ngày tổ chức tiệc đầy tháng cho đứa nhỏ, Mạnh Thanh Thanh đến nhà thăm cháu gái, chờ đến khi trong phòng không có ai, Lưu Chân Như đã khóc lóc kể lể ủy khuất của mình với Mạnh Thanh Thanh, nói buổi tối Lý Bình Bình thường xuyên không có ở trong phòng để chăm sóc cô ta và đứa nhỏ, mà chạy đến phòng của Trịnh Khải Lạc.

Mạnh Thanh Thanh bĩu môi, lúc mới kết hôn, cô ta làm trời làm đất, muốn làm chủ gia đình, muốn dẫm nát người mẹ chồng là bà ta dưới lòng bàn chân, hiện tại bọn họ đã ở riêng, cô ta đã làm chủ gia đình, bây giờ không quản lý được gia đình nhỏ của mình, lại chạy đến khóc lóc kể lể với bà ta.

Cô ta không biết xấu hổ à?

Mạnh Thanh Thanh nhét tiền lì xì vào tay Lưu Chân Như, vỗ vỗ Lưu Chân Như nói: "Chân Như, con thân là vợ của nó còn không thể quản được nó, mẹ chỉ là mẹ của nó sao có thể quản được nó chứ? Nếu nó nghe lời mẹ thì một nhà chúng ta đã không rơi vào cục diện ở riêng xa cách này, mẹ nghĩ thế này, nếu con đã quản không được người đàn ông của mình thì cứ mặc kệ đi, chỉ cần nắm chắc tiền bạc trong tay, rồi nuôi dạy con cái thật tốt là được rồi, con cái mới là chỗ dựa của chúng ta, chứ đâu phải đàn ông."

"Con nhìn bà nội của Lý Bình Bình mà xem, bây giờ bà ta dựa vào ai? Bây giờ, bà ta dựa vào chính bốn đứa con của bà ta đó. Chỉ cần con đối xử tốt với đứa nhỏ, không làm tổn thương tấm lòng đứa nhỏ, đứa nhỏ sẽ tự nhiên hướng về phía con. Con lại nhìn ông nội của Lý Bình Bình xem, ông ta làm ra những chuyện khiến người nhà bị tổn thương, chờ ông ta được ra ngoài, liệu có ai đến chăm sóc ông ta không? Ông ta chỉ có thể sống cô độc suốt quãng đời còn lại."

Mạnh Thanh Thanh không ngờ Lý Bình Bình sẽ làm ra loại chuyện như vậy, bà ta thì có thể có biện pháp gì chứ? Lý Bình Bình cũng đâu có nghe lời bà ta, nếu bà ta nhiều lời, có khi còn khiến Lý Bình Bình sinh ra phản cảm và chán ghét bà ta không chừng.

Từ lúc bắt đầu cưới đứa con dâu này đã không thích bà ta, bà ta cũng không thể để con trai cũng ghét mình được, cho nên bà ta không rảnh quản chuyện của người trẻ tuổi bọn họ, bọn họ muốn làm gì thì làm đi!

Lăn qua lăn lại mệt rồi, tự nhiên sẽ không lăn qua lăn lại nữa.

Sau khi nghe những lời Mạnh Thanh Thanh nói, Lưu Chân Như cảm thấy trái tim mình như rơi xuống hố băng, ngay cả mẹ chồng cũng không giúp đỡ cô ta thì cô ta còn có thể làm gì đây? Cô ta cũng đâu thể về nhà mẹ để tìm giúp đỡ được, nếu Ngô Tú Châu biết chuyện này, có lẽ bà ta sẽ động viên Trịnh Khải Lạc loại bỏ cô ta ngay!

Vốn dĩ Ngô Tú Châu vì tiền nên mới sắp xếp bọn họ đến thôn An Cư tìm bạn đời, bà ta chỉ muốn lấy tiền của bọn họ để nuôi đứa con trai nhỏ yêu quý nhất của bà ta mà thôi.

 
Bình Luận (0)
Comment