Một tháng hai trăm đồng, vậy chẳng phải một năm là hai ngàn bốn trăm đồng sao, ở thời đại này hai ngàn bốn trăm đồng đã là thu nhập rất cao rồi, có thể kiếm nhiều tiền bằng cách dễ dàng như vậy nên Trịnh Khải Lạc cảm thấy rất vui mừng, nhưng cô ta vẫn làm ra vẻ dục cự hoàn nghênh(*) nói: "Nhưng mà... Nếu Chân Như phát hiện ra, chắc chắn Chân Như sẽ rất tức giận?"
(*): Muốn đồng ý nhưng lại giả vờ từ chối, rất muốn đồng ý, lại không muốn thẳng thắn biểu đạt ra ngoài.
"Cô ấy sống ở tầng dưới, còn em sống ở tầng trên, chỉ cần em không nói, tôi không nói thì làm sao cô ấy có thể biết được?" Biết Trịnh Khải Lạc đã đồng ý, Lý Bình Bình lập tức tiến về phía cô ta, Trịnh Khải Lạc cũng quàng tay qua cổ Lý Bình Bình.
Cô ta không thích Lý Bình Bình, nhưng lại rất thích tiền, nên sao cô ta có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy được chứ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi người đều không có ở nhà nên người đã bị nghẹn mấy tháng nay nên Lý Bình Bình không hề kiêng dè mà ăn một bữa ngon lành, sau đó mang tâm trạng thoải mái đi đến bệnh viện nhà họ Quý, mà Trịnh Khải Lạc thì đang nằm trong chăn, vui vẻ đếm số tiền mà Lý Bình Bình mới đưa cho cô ta.
Lý Bình Bình đã đưa cho cô ta số tiền của tháng đầu tiên, còn khen cô ta biểu hiện tốt, lại thưởng cho cô ta thêm một ít, sau khi Trịnh Khải Lạc đếm hết một lượt thì phát hiện có đến hai trăm hai mươi đồng, cuối cùng cô ta cũng không cần phải ghen tị với Lưu Chân Như vì được ăn ngon mặc đẹp nữa, sau này cô ta cũng có thể mua được những chiếc váy đẹp và đồ ăn ngon mà bản thân thích rồi.
Cô ta cũng không có ý định tìm đối tượng kết hôn sớm như vậy, một khi đã kết hôn thì sẽ không còn đãi ngộ tốt như vậy nữa đâu, phải biết rằng sau khi Mai Nhu kết hôn, mỗi tháng nhà chồng Mai Nhu chỉ cho cô ấy có vài đồng mà thôi, nếu lỡ cô ta lấy phải một nhà chồng keo kiệt, không cho cô ta tiền mà còn bắt cô ta làm việc này việc kia thì phải làm sao?
Vậy còn không bằng đi theo Lý Bình Bình, chỉ cần ở với anh ta vài năm thì có thể trở thành hộ gia đình vạn tệ rồi.
Mạnh Thanh Thanh sợ sau khi Lý Bình Bình đến sẽ không tìm thấy phòng bệnh của bọn họ nên đứng trên bậc thềm trước cửa bệnh viện chờ, nhưng khi bà ta nhìn thấy Lý Bình Bình thong dong đến muộn thì tức giận nói: "Sao giờ này con mới đến? Chân Như sắp sinh đứa nhỏ ra luôn rồi."
"Con còn phải ở nhà tắm rửa thay quần áo rồi mới đến mà? Trên người bẩn thỉu như vậy, sao có thể đến bệnh viện được?" Lý Bình Bình hỏi: "Sinh ra cái gì vậy?"
"Là con gái." Mạnh Thanh Thanh nắm lấy cánh tay Lý Bình Bình, kéo anh ta vào phòng bệnh: "Vì chúng ta đã ra ở riêng rồi nên chuyện của các con mẹ sẽ không nhúng tay vào nữa. Nếu các con đã có tiền thì có thể tự mình tìm người chăm sóc đi, giống như mấy người nhà Lý Trình Trình là được rồi."
Tâm nhãn của Lưu Chân Như sáng suốt hơn mẹ chồng Mạnh Thanh Thanh nhiều, nếu không thì sao lúc trước bọn họ có thể ở riêng chứ? Không lẽ chỉ vì bọn họ không thể hòa hợp thôi sao?
Mạnh Thanh Thanh không muốn can thiệp vào chuyện của hai người bọn họ đâu, bà ta còn muốn kiếm tiền cho con gái nữa, chờ con gái trở về bà ta sẽ giúp đỡ con gái bà ta, nếu sống cùng một chỗ với Lưu Chân Như, lỡ Lưu Chân Như tham lam chiếm đoạt hết tất cả làm của riêng, không chia cho Lý An An một xu nào thì sao.
"Trong nhà có người chăm sóc, không cần mẹ phải lo lắng." Lý Bình Bình đã bị nghẹn một thời gian, hôm nay đã hoàn toàn phát tiết ra hết, nên bây giờ tâm trạng của ta đang cực kỳ tốt.
Trong nhà anh ta có Trịnh Khải Trân, Trịnh Khải Châu và Trịnh Khải Lạc, ba người bọn họ chăm sóc đứa trẻ, nào có chỗ cho Mạnh Thanh Thanh? Bọn họ không những có thể chăm sóc đứa nhỏ mà còn có thể chăm sóc cho cả anh ta nữa!
Nghĩ đến đây, Lý Bình Bình lại không nhịn được mà hưng phấn, cảm giác có tiền đúng là tốt mà, trước kia khi không có tiền, lấy một người vợ còn khó, hiện tại có tiền, rất nhiều người nguyện ý làm vợ anh ta.
Đến phòng bệnh, Mạnh Thanh Thanh nói với Lưu Chân Như: "Chân Như, Bình Bình đến rồi, còn có Khải Trân và Khải Châu ở bên cạnh chăm sóc con, nên mẹ về trước đây, mẹ về hầm canh gà mái gà trước, buổi chiều mẹ sẽ bảo Khải Lạc mang nó đến cho con."
Lưu Chân Như yếu ớt nằm trên giường, gật đầu.
"Khải Trân, Khải Châu, cảm ơn hai cháu đã chăm sóc Chân Như và đứa nhỏ. Bình thường tôi rất bận, không có thời gian chăm sóc hai người họ, sau này có thể sẽ còn phải làm phiền hai người rất nhiều, nhưng tôi sẽ không để các người làm việc không công. Tôi sẽ trả cho mỗi người một tháng hai mười đồng, thế nào?"
Nếu chia việc cho hai người làm thì lượng công việc sẽ ít hơn, việc cũng dễ làm, nên đương nhiên tiền lương sẽ thấp hơn, muốn tăng lên hai trăm tệ một tháng là không thể nào, bởi vì hai người bọn họ đều là con cháu của Lý Minh Sơn, cũng coi như bọn họ có quan hệ huyết thống.
Chỉ có Trịnh Khải Lạc là không có quan hệ gì đến anh ta.
"Thật sao?" Trịnh Khải Trân hào hứng hỏi.
Lý Bình Bình gật đầu: "Chỉ cần hai người chăm sóc Chân Như và đứa nhỏ thật tốt thì tôi nhất định sẽ nói được làm được."
Trịnh Khải Trân đi đến bên cạnh Lý Bình Bình và nhỏ giọng nói: "Vậy anh có thể đừng nói chuyện này cho người khác biết không? Em sợ chuyện này một khi truyền đến tai Ngô Tú Châu, bà ta sẽ bắt bọn em đi về."
Thậm chí đến sinh lễ của Mai Nhu mà Ngô Tú Châu còn muốn lấy đi một nửa, thì còn có chuyện gì mà bà ta không thể làm nữa?
Bà ta chỉ là bà ngoại của Mai Nhu, nếu không phải bà ngoại của cô ấy thì bà ta có tư cách gì mà đòi sính lễ của cô ấy đây?
Con cái hiếu thảo là chuyện của con cái, nhưng bà ta lại rất quá đáng, bà ta lướt qua cả mẹ của Mai Nhu để lấy đi sính lễ của Mai Nhu, cũng vì vậy mà Trịnh Khải Trân đã hiểu ra, Ngô Tú Châu làm tất cả những chuyện này vì đứa con trai thứ năm mà bà ta yêu thương nhất, Trịnh Thư Ngạo, cũng chính là cha của cô ta nhưng cô ta không muốn toàn bộ số tiền của mình đều rơi vào trong tay cha, rồi bị ông ta dùng vào việc ăn uống, vui chơi.
Hiếu thảo với cha mẹ là trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi người con, tuy nhiên, hiếu thảo với cha mẹ không có nghĩa là cống hiến hết tất cả những gì mình có, mà trước hết hãy đảm bảo cuộc sống của chính mình trước đã.
"Đương nhiên có thể." Tâm trạng Lý Bình Bình đang rất vui vẻ, nên chuyện nhỏ như vậy tự nhiên là anh ta sẽ đồng ý rồi, về phần anh ta có để chuyện đó ở trong lòng hay không, ai biết được?
Ở bệnh viện đã có Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu chăm sóc, nên Lý Bình Bình chỉ ở cùng Lưu Chân Như một lúc rồi về nhà, Trịnh Khải Lạc đã xử lý con gà mái già xong xuôi, hơn nữa còn đang hầm nó trong bếp.
Mọi cô gái nông thôn đều có thể giặt giũ, nấu cơm, mà đặc biệt cô ta còn là con cháu của Ngô Tú Châu thì có thể có được bao nhiêu đãi ngộ tốt chứ?
Còn không phải đã học tất cả mọi thứ từ khi còn nhỏ à.
Thấy Lý Bình Bình trở về, Trịnh Khải Lạc lại nhớ đến chuyện lúc nảy, đột nhiên cô ta cảm thấy hơi xấu hổ, sau khi Lý Bình Bình ngửi thấy mùi thơm thì đi vào phòng bếp nói: "Đợi canh gà hầm xong thì đưa đến bệnh viện."
Trịnh Khải Lạc gật đầu: "Khi nào Chân Như trở về?"
"Ngày mai." Lý Bình Bình đi đến phía sau bếp ngồi xuống, vỗ vỗ chân, Trịnh Khải Lạc đi tới, ngồi lên đùi của anh ta, ôm lấy cổ anh ta, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Vậy chúng ta..."
"Tôi là ông chủ của em, em là nhân viên của tôi, tôi phát tiền lương, em nhận tiền lương, vậy nên em chỉ cần nghe theo những gì tôi dặn, làm tốt những chuyện tôi yêu cầu là được, người khác không thể ảnh hưởng đến chúng ta." Lý Bình Bình vòng tay ôm lấy Trịnh Khải Lạc, trong nhà không có ai, anh ta lại bắt đầu làm càn rồi.
Có lời nói của Lý Bình Bình, Trịnh Khải Lạc cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, người đứng đầu cái nhà này là Lý Bình Bình, ngay cả Lưu Chân Như cũng phải nghe lời Lý Bình Bình, vậy nên Lưu Chân Như không có quyền kiểm soát cô ta.
Buổi chiều, Trịnh Khải Lạc đến bệnh viện đưa canh gà mái già cho Lưu Chân Như, đổi cho Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu để họ quay về tắm rửa và ăn uống, giờ đã có tiền lương, nên bọn họ không có phàn nàn gì về việc chăm sóc Lưu Chân Như.
Trưa ngày hôm sau, Lưu Chân Như xuất viện về nhà ở cữ, hai người Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu chăm sóc cô ta, Mạnh Thanh Thanh cũng không ra mặt, bà ta chỉ đến tìm Lý Bình Bình để bàn chuyện tiệc đầy tháng với anh ta mà thôi.