Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 402

Dù sao thời gian đã ước định cũng là giữa trưa, nên cô ấy ra ngoài sớm hơn một chút để khi đến thành phố cô ấy vẫn còn dư một chút thời gian để mua vài thứ về cho mọi người!

Rất nhanh đã đến giữa trưa, Lục Sơ Hạ vội vã chạy đến bến xe, không thấy Bạch An Khang đâu nên cô ấy đứng tại đó đợi, mỗi lần có xe chạy vào, ánh mắt Lục Sơ Hạ cứ nhìn chằm chằm vào cửa xe cho đến khi không còn ai bước ra khỏi xe nữa mới thôi.

Đợi một lúc lâu thì cuối cùng Lục Sơ Hạ cũng nhìn thấy Bạch An Khang xuống xe, thấy Bạch An Khang đang nói chuyện với người bên cạnh, Lục Sơ Hạ vội vàng quay người sang chỗ khác, nếu đã có thể nói chuyện cùng nhau thì chắc chắn là người quen, nếu để chuyện này bị đồn loạn lên thì không tốt chút nào.

Bạch An Khang tiễn mấy người quen ở thôn An Cư đi, sau đó đi về phía Lục Sơ Hạ: "Thật xin lỗi vì đã để cô đợi lâu, những người vừa rồi đều là người trong thôn chúng tôi, tôi sợ khi bọn họ trở về sẽ nói bậy bạ, nên chỉ có thể..."

"Không sao đâu, tôi cũng không muốn để bọn họ nhìn thấy tôi." Lục Sơ Hạ mỉm cười: "Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi!"

"Được, đều nghe theo sắp xếp của cô." Bạch An Khang nói.

Trong thành phố có không ít khách sạn tư nhân mới được mở, nhưng vì khách sạn quốc doanh có giá cả phải chăng hơn nên vẫn có rất nhiều người chọn đến khách sạn quốc doanh, Lục Sơ Hạ không muốn đến nơi có quá nhiều người, cũng không muốn gặp phải người trong thôn An Cư nên đã mời Bạch An Khang đến một khách sạn tư nhân có phòng riêng.

Ở khách sạn này, thực đơn đều do ông chủ tự mình viết, tên các món ăn cũng bình thường nên chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết món đó là món gì.

Lục Sơ Hạ đưa thực đơn cho Bạch An Khang: "Anh Bạch An Khang gọi món đi!"

"Vẫn là cô gọi thì tốt hơn, cô gọi món gì thì tôi ăn món đó." Mặc dù Bạch An Khang kiếm được không ít tiền, nhưng Bạch An Khang không thường đi ra ngoài ăn những thứ quá xa hoa, vậy nên kêu anh ấy gọi món thì anh ấy cũng không biết nên gọi món gì, cho nên anh ấy để Lục Sơ Hạ gọi mấy món cô ấy thích, anh ấy chỉ cần ăn theo vài miếng là được.

"Được." Lục Sơ Hạ cười gật đầu, sau đó nói với nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh: "Đầu cá hầm đậu phụ, thịt kho tàu, sườn heo hầm củ cải, bắp cải xào, cứ mấy món đó đi."

Sau khi nhân viên phục vụ xoay người đi ra ngoài, Lục Sơ Hạ hỏi: "Bạch An Khang, những món tôi gọi anh có ăn được không? Nếu anh có món nào muốn ăn thì cứ nói thẳng với tôi."

"Được." Bạch An Khang cũng không phản đối.

Trong lúc chờ đồ ăn, hai người bọn họ đều không nói gì nên bầu không khí rất ngượng ngùng, Lục Sơ Hạ quay đầu nhìn về phía cửa sổ nhưng cửa sổ đã bị đóng lại, nên cô ấy không nhìn thấy gì.

Lục Sơ Hạ không còn cách nào khác ngoài chống khuỷu tay lên bàn, sau đó tự luồn ngón tay vào tóc mình để nghịch.

Khi người phục vụ mang một chiếc bếp lò nhỏ lên, Lục Sơ Hạ đã vô cùng kinh ngạc, cho đến khi người phục vụ bưng món sườn heo hầm củ cải đặt lên bếp lò nhỏ, Lục Sơ Hạ mới nhận ra, đây là để cho bọn họ hâm đồ rồi ăn.

Dù sao bây giờ cũng đang là mùa đông, những món ăn nóng hổi này chỉ cần vừa ra khỏi nồi thì chưa đầy hai phút đã nguội đi rồi, để một cái lò như vậy thì một lát nữa họ có thể cho những món ăn khác lên để hâm nóng lại, mặc dù bọn họ chỉ gọi có ba món mặn và một món canh, không có món ăn nào cần hâm lại nhưng khách sạn vẫn chuẩn bị sẵn, có thể nói bọn họ phục vụ rất chu đáo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi tất cả các món ăn đã được dọn lên, Lục Sơ Hạ cầm đũa bắt đầu ăn: "Mấy ngày trước cảm ơn anh Bạch đã cứu tôi."

Bạch An Khang cười nói: "Sau khi ăn xong bữa cơm này, tôi hy vọng cô có thể quên chuyện này đi, không cần suy nghĩ đến nữa, bất kể là ai rơi xuống nước, nếu tôi đã nhìn thấy thì tôi cũng không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu, cho nên chuyện này đối với tôi mà nói, thực sự chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, cô không cần phải khách sáo như vậy ".

Bạch An Khang không muốn cô ấy canh cánh mãi chuyện này, để tránh cô ấy cảm thấy áp lực tâm lý, anh ấy giúp đỡ người khác cũng không mong nhận lại cái gì, giống như Lý Trình Trình, cô đã giúp đỡ hàng ngàn học sinh và thôn dân, nhưng cô có mong muốn được người ta báo đáp sao?

 

 

Không hề.

Thậm chí có một số người còn không biết tên cô là gì, nhưng họ lại ngang nhiên hưởng thụ sự giúp đỡ của cô.

Lục Sơ Hạ gật đầu: "Được."

Nếu như gặp phải người khác thì trong lúc cứu cô ấy mà có tiếp xúc thân thể, nhất định người đó sẽ ép cô ấy kết hôn với họ, nhưng Bạch An Khang không giống như vậy, Lục Sơ Hạ biết tính cách của Bạch An Khang thực sự rất tốt.

***

Ngày dự sinh của Lưu Chân Như là vào tháng Giêng.

Một ngày nào đó trong tháng Giêng, Lưu Chân Như đang ngồi ăn trái cây ở nhà thì đột nhiên cảm thấy bụng đau quặn lên, Lưu Chân Như vội vàng dùng tay che bụng lại, hét lên: "Khải Trân, Khải Châu, bụng tôi đau quá, có lẽ tôi sắp sinh rồi..."

Mặc dù trước đây Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu đã bị đuổi đi rồi, nhưng Lưu Chân Như cần có người chăm sóc nên Lý Bình Bình đã mời họ đến làm bảo mẫu.

Chỉ có Ngô Tú Châu là không thể đến thôn An Cư được nữa.

Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu vội vàng chạy tới đỡ Lưu Chân Như vào nhà, để cô ta ngồi xuống, sau đó Trịnh Khải Trân đi gọi Mạnh Thanh Thanh, dù sao thì Mạnh Thanh Thanh cũng là mẹ chồng của Lưu Chân Như. Bây giờ con dâu của bà ta sắp sinh con, khẳng định người mẹ chồng này phải tới đây chăm sóc!

Sau khi Mạnh Thanh Thanh tới thì thu dọn một chút đồ đạc rồi đưa Lưu Chân Như đến bệnh viện nhà họ Quý sinh con, hiện tại Lý Bình Bình không ở nhà nên chỉ có thể để Trịnh Khải Lạc ở lại nhà đợi, khi nào Lý Bình Bình trở về thì nói anh ta đến bệnh viện tìm bọn họ.

Khi đến bệnh viện, bác sĩ khoa phụ sản khám sơ qua cho Lưu Chân Như rồi đưa cô ta vào phòng sinh, Mạnh Thanh Thanh, Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu đứng ở ngoài phòng sinh chờ đợi, tuy chỉ đứng cách một cánh cửa nhưng khi Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu nghe thấy từng tiếng la hét đầy đau đớn của Lưu Chân Như cũng khiến bọn họ không khỏi rùng mình, trong lòng họ bỗng dâng lên một tia hoảng sợ.

Dù sao thì Mạnh Thanh Thanh cũng đã sinh hai đứa con và nuôi nấng ba đứa nhỏ, bà ta xem chuyện sinh nở này chỉ như chuyện bình thường, không cần phải quá căng thẳng như vậy, bà ta cũng không quan tâm đứa trẻ là trai hay gái, bởi vì bọn họ đã ở riêng rồi, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, bà ta cũng đâu thể dựa dẫm vào đứa cháu của mình được, huống chi đợi đến khi bọn nó lớn lên thì có thể bà ta đã c.h.ế.t rồi, vậy tại sao bà ta phải quan tâm đến việc này, tự tìm rắc rối cho bản thân sao?

Khi Lý Bình Bình về đến nhà, anh ta đã thấy rất ngạc nhiên khi trong nhà lại yên tĩnh như vậy, Trịnh Khải Lạc nghe thấy tiếng động thì từ trên lầu đi xuống, cô ta đứng trên cầu thang nhìn Lý Bình Bình đang ở bên dưới: "Chị họ của tôi đến bệnh viện rồi, anh rửa mặt một chút rồi thu dọn đồ đạc nhanh chóng đến bệnh viện xem có cần giúp đỡ cái gì không."

Sau khi nói xong thì Trịnh Khải Lạc quay người đi lên.

Cô ta mở cửa phòng định đi vào thì đột nhiên có một bàn tay từ phía sau đưa ra kéo cô ta lại, Trịnh Khải Lạc sợ hãi hét lên, nhưng đã nhanh chóng bị bàn tay còn lại bịt miệng, khiến cô ta không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Khi bị đè xuống giường, cô ta nhìn thấy người phía sau là Lý Bình Bình thì đã cảm thấy vô cùng sợ hãi, Trịnh Khải Lạc khó khăn giãy giụa ý muốn nói chuyện.

"Suỵt!" Lý Bình Bình làm động tác chớ có lên tiếng, Trịnh Khải Lạc cũng yên tĩnh lại rồi nhìn chằm chằm vào Lý Bình Bình với ánh mắt khó hiểu.

Lý Bình Bình nói: "Em ở với tôi, một tháng tôi cho em một trăm đồng, thế nào?"

Thấy Trịnh Khải Lạc không trả lời, Lý Bình Bình tiếp tục nói: "Vậy mỗi tháng tôi cho em hai trăm đồng thì sao? Em không cần phải làm gì cả, chỉ cần ở với tôi là được, tôi sẽ không can thiệp vào việc của em. Sau này em muốn rời đi cũng được, kết hôn cũng được, chuyện này tôi sẽ giấu thật kỹ trong lòng, sẽ không ảnh hưởng gì đến em đâu, thế nào?"

 
Bình Luận (0)
Comment