Hiện tại trí nhớ của cô ấy đã hồi phục, cô ấy sẽ không bao giờ dùng mối quan hệ, tiền bạc cũng như đầu óc của mình để giúp đỡ bất kỳ một người đàn ông nào nữa, cho dù trong nhà có sắp xếp cho cô ấy một đối tượng kết hôn vô cùng tốt, không thể không kết hôn, cô ấy cũng sẽ không cho người khác một phân tiền nào cả.
Bảo mẫu đun nước tắm xong thì đến gọi Lục Sơ Hạ đi tắm rửa, Lục Sơ Hạ vội vàng quấn chăn chạy vào phòng tắm, Lục Lập Xuân nhanh chóng đi lấy một bộ quần áo sạch sẽ qua, cô ấy nhận ra Lục Sơ Hạ có gì đó không bình thường, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, cô ấy chỉ cho là Lục Sơ Hạ bị dọa sợ mà thôi.
Sau khi Lục Sơ Hạ đi từ phòng tắm ra, Lý Trình Trình đưa cho cô ấy một ly sữa mạch nha(*) nóng hổi: "Sơ Hạ, uống chút đồ nóng đi, để cơ thể thư giãn."
(*): là một loại cháo bột làm từ một hỗn hợp của lúa mạch, bột mì và sữa nguyên kem và được làm khô cho đến khi tạo thành bột.
Lục Sơ Hạ sửng sốt một chút, sau đó đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."
Vừa rồi cô ấy đã nhớ lại ký ức của bản thân ở kiếp này nên biết Lý Trình Trình là ai, nhưng cô ấy thấy là lạ ở một chỗ, kiếp trước gia đình cô ấy không hề biết Lý Trình Trình là ai, không ngờ kiếp này cô ấy lại vì đủ loại nguyên nhân mà quen biết Lý Trình Trình, hơn nữa còn có mối quan hệ sâu như vậy với cô. Đến ngay cả bà ngoại Trình Tuyết Dương của cô ấy, cũng yêu cầu hai chị em cô ấy đến học cùng Lý Trình Trình.
"Uống xong thì hãy đi nghỉ ngơi cho thật tốt đi!" Lý Trình Trình nói xong thì quay người bước đi, không tiếp tục làm phiền Lục Sơ Hạ nữa, vừa rồi cô ấy đã rất sợ hãi, nên bây giờ cô ấy cần phải nghỉ ngơi.
Lục Sơ Hạ bưng ly sữa mạch nha trở về phòng, ngồi ở mép giường: "Chị, hôm nay Bạch An Khang đã cứu em, chị nghĩ em nên cảm ơn anh ấy như thế nào?"
Cô ấy sẽ không vì người chồng kiếp trước của cô ấy là một kẻ cặn bã mà chán ghét những người đàn ông khác, vì điều này rất không công bằng, ai cũng có điểm tốt và điểm xấu, chồng kiếp trước của cô ấy là một kẻ cặn bã, nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác cũng là kẻ cặn bã. Oan có đầu nợ có chủ, người cô ấy phải ghét chính là người chồng kiếp trước chứ không phải là bất kỳ ai khác.
Chỉ là đời này cô ấy sẽ không làm bất cứ điều gì cho bất kỳ người đàn ông nào, chứ đừng nói đến việc cho bọn họ tiền, bản thân muốn cái gì thì hãy dựa vào nỗ lực của chính mình để đạt được, chứ đừng có lợi dùng người khác để đạt được thứ mình muốn.
Trong lúc khó khăn thì vợ chồng phải hỗ trợ lẫn nhau, đó là lẽ đương nhiên, nhưng cũng phải biết ơn sự giúp đỡ của người vợ, người chồng đúng không? Chồng kiếp trước của cô ấy hưởng thụ sự giúp đỡ của cô ấy, nhưng anh ta lại không trân trọng cô ấy, không yêu thương cô ấy, thậm chí còn tìm đủ loại phụ nữ khác nhau ở bên ngoài, để tổn thương trái tim của cô ấy.
"Mời anh ấy ăn cơm?" Lục Lập Xuân nhíu mày: "Hay là tặng quà cho anh ấy?"
Lục Sơ Hạ dựa vào đầu giường nói: "Mấy ngày nữa rồi nói chuyện này đi!"
Hiện tại trong lòng cô ấy đang rất hỗn loạn, dù sao cô ấy cũng chỉ mới khôi phục được ký ức kiếp trước, cô ấy vẫn cần thời gian để điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, cô ấy không thể bị kiếp trước ảnh hưởng, kiếp này nhất định phải sống thật vui vẻ, hạnh phúc. Cô ấy không thể tiếp tục làm chuyện khiến gia đình phải thất vọng và xấu hổ nữa, cô ấy muốn sống một cuộc đời đầy ý nghĩa.
Cô ấy nhất định phải học tập Lý Trình Trình thật tốt, để bản thân trở thành một người mạnh mẽ và lợi hại như Lý Trình Trình.
Bạch Đại Sơn và Khang Cảnh Huy trở về vào buổi trưa, Bạch Đại Sơn đưa Khang Cảnh Huy đi tham quan không ít nơi, sau này phần lớn công việc của Lý Trình Trình đều có thể giao cho Khang Cảnh Huy xử lý, còn Bạch Đại Sơn thì có thể ở nhà cùng Lý Trình Trình giải quyết những chuyện linh tinh vụn vặt.
Lý Trình Trình muốn đi học, trong nhà có rất nhiều chuyện linh tinh vụn vặt, cho nên vẫn cần Bạch Đại Sơn ở nhà xử lý mới được.
Hơn nữa chuyện trong nhà cũng không thể để Khang Cảnh Huy can thiệp vào được, bởi vì sơn động của Lý Trình Trình là thứ không thể để người ngoài biết đến, ngay cả Bạch Đại Sơn cũng hy vọng bản thân không biết đến chuyện này, dù sao nếu lúc anh đi ra ngoài, vô tình để lộ ra thì sao?
Hai ngày sau, tình trạng của Lục Sơ Hạ đã tốt hơn rất nhiều, khi Bạch An Khang đến nhà Lý Trình Trình xử lý công việc, cô ấy lặng lẽ vẫy tay với Bạch An Khang, sau khi Bạch An Khang xử lý xong công việc, anh ta đi tới chỗ Lục Sơ Hạ, tò mò hỏi: "Lục Sơ Hạ, cô có chuyện gì sao?"
"Bạch An Khang, ngày hôm đó cảm ơn anh, nếu không phải anh tình cờ có mặt ở đó, tôi cũng không biết bản thân có thể đi lên được hay không nữa." Lục Sơ Hạ có hơi sợ hãi nói: "Để bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với anh, tôi muốn mời anh ăn cơm ở khách sạn quốc doanh, được không?"
Bạch An Khang xua tay nói: "Không cần khách khí như vậy, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cô không cần nhớ đến đâu."
"Chuyện này sao có thể xem là chuyện nhỏ được? Anh chính là người đã cứu mạng tôi mà, nếu tôi xảy ra chuyện gì, cha mẹ và ông bà của tôi sẽ đau lòng đến mức nào chứ? Vậy nên người anh cứu không chỉ là tôi, mà là cả một gia đình." Lục Sơ Hạ nghiêm túc nói.
Bạch An Khang biết nếu anh ấy cứ tiếp tục từ chối lời mời của Lục Sơ Hạ, có thể cô ấy sẽ tiếp tục canh cánh chuyện này, nên anh ấy đành gật đầu đồng ý: "Được rồi! Vậy chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé! Nhưng sau bữa cơm này, cô cũng đừng tiếp tục nhớ đến chuyện này nữa, chuyện này cứ như vậy mà cho qua thôi."
Lục Sơ Hạ gật đầu: "Vậy khi nào thì anh rảnh?"
"Tôi nghe theo cô, khi nào cô sắp xếp xong thì chỉ cần nói cho tôi biết thời gian và địa điểm là được." Bạch An Khang nói xong lời này thì xoay người rời đi, nếu hai người họ cứ tiếp tục đứng bên cạnh nhau như vậy, nếu bị mọi người nhìn thấy sẽ hiểu lầm quan hệ của hai người họ.
Bây giờ bọn họ đang ở nông thôn, ở nông thôn có rất nhiều thứ, trong đó thứ nhiều nhất là những người nhiều chuyện.
Một người đàn ông như anh ấy có loại tin đồn này cũng không sao, tệ nhất cũng chỉ là khó tìm được bạn đời, sau này kết hôn trễ một chút, nhưng nếu như người bị đồn như vậy là một người cô gái thì sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đến cô ấy.
"Chị ơi, em mời Bạch An Khang ăn cơm, chị có muốn đi cùng em không?" Trước khi đi ngủ, Lục Sơ Hạ hỏi.
Lục Lập Xuân vội vàng xua tay: "Chị không tham gia giúp vui cho hai người đâu, hai người các em tự đi đi! Em định khi nào mời Bạch An Khang ăn cơm?"
"Vài ngày nữa ạ!" Lục Sơ Hạ nói.
Khoảng ba ngày sau, khi Bạch An Khang lại giao đồ đến nhà Lý Trình Trình, Lục Sơ Hạ đi tới bên cạnh anh ấy phụ sắp xếp đồ đạc, nhỏ giọng nói: "Trưa ngày mốt, gặp ở bến xe thành phố nhé."
"Chúng ta vào thành phố ăn cơm sao?" Bạch An Khang kinh ngạc hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Sơ Hạ gật đầu: "Đúng vậy, ăn cơm ở trong thôn và thị trấn rất dễ bị thôn dân nhìn thấy. Thành phố cách thôn An Cư xa hơn, có lẽ sẽ có rất ít người đến thành phố, như vậy chúng ta chỉ cần tập trung ăn uống thôi! Anh. . có rảnh không?"
"Có, có, vậy ngày mốt gặp lại!" Dù sao thì bọn họ đều tự làm việc của mình, trên đầu cũng không có ông chủ trông chừng, cho nên nghỉ một ngày cũng không phải không thể.
Lục Sơ Hạ gật đầu, sau đó đi đến nơi gần đó làm việc, bà ngoại bảo bọn họ đến đây là vì để bọn họ học hỏi Lý Trình Trình, cho nên cô ấy nhất định phải học hỏi những điểm lợi hại của Lý Trình Trình.
Ban ngày Lý Trình Trình phải đi học, nên cô chỉ có thể tranh thủ lúc trời tối, khi mọi người đã ngủ say để mang những thứ còn thừa vào trong hang động cất giữ, cho dù cửa hàng thực phẩm tươi sống của cô có đông khách tới cỡ nào thì doanh số bán hàng cũng chỉ có như vậy mà thôi, dù sao cửa hàng của cô cũng chỉ là một cửa hàng nhỏ.
Lý Trình Trình đã nhờ Khang Cảnh Huy vào thành phố chọn địa điểm giúp cô, cô muốn mở một cửa hàng thực phẩm tươi sống thật to ở trung tâm thành phố, không, là siêu thị thực phẩm tươi sống, chuyên bán các loại trái cây, rau sống, các loại thịt và thủy hải sản tươi sống, dù sao thì mỗi phân đoạn đều có người nên không cần cô phải đích thân xử lý.
Hơn nữa, cô cũng thấy yên tâm hơn khi giao chuyện này cho Khang Cảnh Huy làm.
Hôm nay chính là ngày mời Bạch An Khang ăn cơm, Lục Sơ Hạ cũng không nói chuyện này cho ai biết, cô ấy chỉ nói với Lục Lập Xuân rồi một mình ngồi xe vào thành phố, ở thôn An Cư có bến xe vào thành phố nên vô cùng thuận tiện.