Ăn cơm xong, Chu Hữu Tường ở nhà trông con một lúc rồi lại xuất phát đi làm, trường học của bọn họ cách đây khá xa nên anh ta phải xuất phát sớm.
Ôn Hoằng Dương biết Bạch lão nhị ngồi tàu hỏa mấy ngày rất vất vả nên ăn cơm xong đã đưa cậu ta đi nghỉ ngơi, Bạch San San biết anh hai mình sẽ tới nên lúc trước đã dặn Ôn Hoằng Dương sắp xếp ra một căn phòng ở nhà bên cạnh.
Bạch lão nhị cảm thấy nhà bên cạnh khá tốt, muốn đi thì lặng lẽ mà đi là được rồi, nếu không chắc chắn Bạch San San sẽ không cho cậu ta về nhà sớm.
"Đồng chí Ôn, San San bị chúng tôi chiều quá sinh hư, bình thường nếu nó làm gì không đúng, nói gì sai, người khác ở cữ đều có người nhà mẹ hoặc mẹ chồng kề cận nhưng nó chẳng có ai cả, đến cả chồng cũng phải đi làm, nó cũng không dễ dàng gì, mong anh chăm sóc, bao dung nó!" Nếu là người khác, như thế thì đáng thương thật đấy nhưng Bạch San San không phải người khác, cô ta là người sẽ mưu đồ quyền lợi cho bản thân, cô ta không khổ chút nào.
"Anh Bạch, anh yên tâm đi! Chắc chắn tôi sẽ chăm sóc cho San San và Tiểu Ưu thật tốt, bây giờ họ chính là chủ của tôi." Ôn Hoằng Dương nói.
Sau đó Bạch lão nhị về phòng nghỉ ngơi, ngồi tàu hỏa mấy ngày, đúng là cậu ta rất mệt, sau khi ra khỏi bến tàu hỏa rồi ngồi lên xe, cậu ta đã tới bưu điện gọi điện báo bình an với cả nhà, vì thế bây giờ không cần gọi nữa, cậu ta có thể chuyên tâm nghỉ ngơi rồi.
Bạch San San sinh con vào tháng tư, Lương Dư Âm sinh vào tháng năm, bây giờ Bạch San San sinh rồi, Lương Dư Âm cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa, Lương Dư Âm là người đầu tiên sinh con trong nhà họ Lương, hơn nữa còn gả cho người tốt như thế nên mẹ Lương cực kỳ coi trọng, bà ấy đích thân tới huyện Môn Thông chăm sóc Lương Dư Âm, hơn nữa còn mời người giúp việc tới nhà làm việc vặt.
Lương Dư Âm là điều dưỡng, bản thân đi làm trong bệnh viện nên cô ấy không xin nghỉ, dù sao ở trong bệnh viện cũng tiện hơn ở nhà nhiều, nếu thấy không thoải mái thì trực tiếp tìm bác sĩ kiểm tra, ở nhà nghỉ thì lại phải sấp sấp mải mải tới bệnh viện.
Mẹ Lương bảo cô ấy nếu không khỏe thì phải gọi điện về nhà để bà ấy cầm theo đồ đạc cần thiết khi sinh con vào viện.
Thời buổi này trước khi thi đại học có một cuộc thi thử vào tháng năm, bây giờ là tháng tư rồi, cũng sắp tới kỳ thi thử, vì thế học sinh lớp mười hai đều bước vào giai đoạn ôn tập căng thẳng, chỉ có học sinh vượt qua kỳ thi thử mới được tham gia thi đại học, mà chỉ có hai mươi phần trăm vượt qua kỳ thi thử, tỉ lệ cực kỳ thấp, điều này chứng tỏ phần lớn học sinh đều chỉ có thể lấy được bằng tốt nghiệp cấp ba, không thể tham gia thi đại học.
Mà bên Lý Trình Trình đã thay đổi cách trợ cấp rồi, học sinh đi học lại năm hai thì không được nhận trợ cấp nữa, vì thế nếu như không thi đỗ thì đều tìm việc làm, muốn ở trường kiếm trợ cấp cũng không thể.
Lục Sơ Hạ ở nhà Lý Trình Trình đón tết rồi sau đó cô ấy vẫn luôn ở nhà Lý Trình Trình chứ không về nhà nữa, đường nhiên cũng không "trùng hợp gặp mặt" bạn học nam kia, tất nhiên kế hoạch lợi dụng Lục Sơ Hạ để thăng tiến của bạn nam kia cũng không thể thực hiện được, bởi vì anh ta ở vùng nông thôn thành phố Thượng Hòa, thành phố Thượng Hòa lại cách thôn An Cư của thị trấn Thần Quang mấy chục tiếng đi đường, anh ta không thể tìm đến đây được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, không phải Lục Sơ Hạ báo thù anh ta mà chỉ muốn nắm giữ hành tung của anh ta để né tránh kế hoạch của anh ta, dù sao bây giờ mục tiêu của anh ta là cô ấy, không cẩn thận sau này anh ta sẽ còn tạo ra cơ hội để gặp cô ấy, hoặc là gặp những cô gái khác của nhà họ Quý hay nhà họ Trình.
Dù sao nhà họ Quý còn có Quý Khiết mà nhà họ Trình tổng cộng còn sáu cô nhóc chưa kết hôn cũng chưa hẹn hò nữa!
Nếu anh ta lấy thân phận là bạn của Lục Sơ Hạ đi lại thân cận với họ, chắc chắn họ sẽ không nghi ngờ, người đàn ông này không thật lòng, anh ta chỉ muốn tìm cô gái nhà giàu để thực hiện trò vượt cấp, muốn bản thân trở thành người có tiền.
Kiếp trước Lục Sơ Hạ không hiểu, cũng không nghe khuyên nhủ, cố chấp ở cùng anh ta, dùng năng lực của mình bồi dưỡng anh ta thành người có tiền, kết quả lại để hết cô này đến cô khác hưởng phúc còn khiến bản thân cả đời bất hạnh.
Thế là Lục Sơ Hạ để cấp dưới của bà ngoại trông coi người đàn ông kia, một khi người kia có hành động gì thì ngăn cản anh ta lại rồi thông báo cho cô ấy, tuyệt đối không thể để anh ta tiếp xúc với bất kỳ ai thuộc nhà họ Quý và nhà họ Trình, kể cả là con gái họ hàng gần xa cũng không cho anh ta tiếp xúc.
Cả đời này anh ta đừng hòng trở thành người có tiền, anh ta cứ ở nông thôn cho tới già rồi c.h.ế.t đi!
Nhìn thấy Lục Sơ Hạ ngồi trên tảng đá trong sân, ánh mắt đờ đẫn, cũng không biết đang nghĩ gì, Bạch An Khang lo lắng hỏi: "Lục Sơ Hạ, cô làm sao thế? Sao trông như có rất nhiều tâm sự vậy?"
Lục Sơ Hạ hoàn hồn lại, lắc đầu, không sao cả.
"Tôi vừa hái quả dại trên núi xuống, cô nếm thử xem." Bạch An Khang mở gói lá, để lộ ra chỗ quả tươi ngon bên trong.
Lục Sơ Hạ hơi kinh ngạc: "Đây là quả gì? Sao nhìn đẹp thế?"
"Quả mâm xôi, chắc là một loại dâu! Đây là quà ăn vặt mà hồi nhỏ bọn tôi thích nhất đấy!" Bạch An Khang nói.
Lục Sơ Hạ hơi nhướn mày, nhà cô ấy có điều kiện, trước nay chưa từng chịu khổ, cô ấy không trải nghiệm được nỗi khổ của Bạch An Khang khi còn bé, có điều vận mệnh công bằng với mọi người, lúc nhỏ cô ấy không chịu khổ, sau khi gả cho người ta lại chịu đủ mọi nỗi khổ, may mà cô ấy nhớ ra chuyện kiếp trước nên kiếp này, cô ấy sẽ không lặp lại sai lầm tương tự.
Lục Sơ Hạ đưa tay nhón hai quả rồi đưa vào miệng, chỉ hơi nhấp miệng thôi, khắp miệng toàn nước quả, chua chua ngọt ngọt, cảm giác rất ngon miệng, Lục Sơ Hạ gật đầu: "Khá ngon."
"Vậy cho cô hết đấy, thứ này tôi ăn từ bé đến lớn rồi." Bạch An Khang đưa hết dâu trong tay và cả lá lót cho Lục Sơ Hạ.
Lục Sơ Hạ hơi do dự nhưng vẫn nhận lấy: "Cảm ơn."
Hôm nay Khang Cảnh Huy từ bên ngoài về, đưa cho Lý Trình Trình một cái túi, Lý Trình Trình nghi ngờ nhận lấy, nhìn bên trên chỉ có một chữ "Lai", cô hiểu ra thứ này do Hạ Vân Lai gửi đến cho cô.
Hạ Vân Lai học trường trung học kỹ thuật ở ngoài mà còn nhớ đến cô còn gửi đồ cho cô.
Cậu ấy không dùng toàn bộ tên mình, chắc cũng sợ người khác biết quan hệ của cậu ấy với Lý Trình Trình, mang lại phiền phức cho Lý Trình Trình, suy cho cùng cậu ấy theo Lý Trình Trình kiếm nhiều tiền như thế, nếu để mẹ kế cậu ấy biết, có lẽ bà ta sẽ thổi gió bên tai cha cậu ấy, đòi toàn bộ tiền của cậu ấy đi.
Từ khi cậu ấy rời khỏi nhà, cậu ấy đã chẳng còn quan hệ gì với đám người kia nữa, cậu ấy sẽ không để họ tiêu một xu nào của mình, lúc đầu suýt nữa bị đánh c.h.ế.t thì cậu ấy còn mong đợi gì với họ nữa?
Lý Trình Trình về phòng, mở túi ra xem, thế mà lại là một vài đồ chơi thú vị, chắc hẳn Hạ Vân Lai đã tốn không ít tâm tư đi tìm mấy thứ này cho cô, Hạ Vân Lai đúng là một người biết cảm ơn.
Thực ra Lý Trình Trình cũng chẳng giúp đỡ cậu ấy nhiều, dù sao cậu ấy cũng dựa vào sức lực của mình để đổi lấy thù lao, cậu ấy làm việc cho cô, cô trả lương là điều nên làm, nhưng cậu ấy lại xem tất cả như ơn tình.