Bạch San San quá rõ làm thế nào để khơi gợi khát khao bảo vệ người khác của đàn ông, hơn nữa đây còn là anh hai ruột thịt của cô ta, chắc chắn cậu ta sẽ bênh vực cô ta, sẽ yêu chiều cô ta.
"Giữ nhỏ gì chứ? Là người đều biết cần giữ lớn, có lớn trước thì mới có nhỏ." Bạch lão nhị phẫn nộ nói.
"Nhưng cũng có mẹ chồng với đàn ông lựa chọn giữ nhỏ mà không cần lớn, có điều may mà em bình an vượt qua ải này, có thể sống để gặp được anh hai tốt thật đấy." Bạch San San ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt ngập nước nhìn Bạch lão nhị.
Cô ta không tin làm thế này rồi mà anh hai còn chưa đau lòng.
"Đó là người khác, Chu Hữu Tường không dám làm thế với em đâu, nếu em có mệnh hệ gì, chắc chắn bọn anh sẽ không bỏ qua." Bạch lão nhị vỗ vai Bạch San San: "San San, bây giờ em đang ở cữ, không thể khóc, không tốt cho mắt, mau về phòng nghỉ đi."
"Anh hai, anh vào phòng nói chuyện với em đi, ngày nào em cũng nằm ở nhà nhàm chán lắm." Bạch San San kéo tay Bạch lão nhị đi vào phòng: "Bé con đang ngủ rồi, ngủ rất say."
Nghe thấy bé con, Bạch lão nhị cũng nhớ tới đứa bé sắp chào đời của mình, cậu ta mềm lòng: "Bé con giống ai? Đã đặt tên chưa?"
"Anh hai, anh vào nhìn là biết ngay mà." Bạch San San làm nũng nói: "Tên đứa bé là Chu Bạch Ưu, chính là hy vọng bé con có thể kế thừa ưu điểm của bọn em, bọn em còn chưa ghi tên đứa bé vào hộ khẩu, nếu anh hai cảm thấy cái tên này không hay, bọn em lại đổi một cái tên khác."
Bạch lão nhị gật đầu: "Cái tên này đặt rất hay, không cần đổi, bọn em cũng biết đặt tên đấy!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Cậu ta cũng hơi muốn gọi con mình là "Ưu" rồi, nhưng bây giờ con của Bạch San San đã dùng chữ này, cậu ta không dùng nữa, cậu ta muốn để con mình có cái tên độc nhất vô nhị.
Về phòng, Bạch lão nhị đặt đồ xuống rồi tới bên giường thăm cháu ngoại, cậu ta không nhịn được cười nói: "Cháu ngoại xinh xắn thật."
"Đương nhiên rồi, lúc em mang thai được ăn ngon mà." Bạch San San kiêu ngạo không thôi, có bao nhiêu phụ nữ được sống cuộc sống như cô ta, có bao nhiêu phụ nữ có thể dễ dàng trở thành gia đình vạn tệ như cô ta!
Lý Trình Trình với Hoàng Tú Lan đều vì gả vào nhà họ Bạch mới có được cuộc sống như thế.
Bạch lão nhị nói: "San San, anh mang tới cho em không ít đồ ăn bồi bổ, em nhớ ăn uống đúng giờ, đừng để lỡ thời gian."
"Anh hai, xa xôi như thế, anh mang thực phẩm bồi bổ đến cho em làm gì? Bên này cũng có thực phẩm bồi bổ, anh đưa em tiền để em mua chẳng phải được rồi sao!" Bạch San San dựa vào đầu giường, đau lòng nói.
Nhưng những lời nói ra lại làm Bạch lão nhị sững người.
Cô ta coi thường đồ cậu ta mua nên muốn cậu ta trực tiếp đưa tiền sao?
Cậu ta cho cô ta còn ít à? Trước đó trả hộ cô ta cả chục nghìn đồng, lẽ nào đó không phải tiền sao?
"San San, năm ngoài anh hai bị thương, mấy tháng không thể làm việc, không kiếm được tiền, tiền anh mua thực phẩm bồi bổ cho em đều là đi vay người ta, về rồi anh còn phải nhanh chóng kiếm tiền trả nợ." Năm ngoái Bạch Vân Sơn gặp vụ nổ, cánh tay bị thương nhưng cậu ta không nói cho Bạch San San nên Bạch San San không biết.
Nếu như biết rồi, Bạch San San cũng sẽ chẳng đau lòng đâu.
Bạch lão nhị biết Bạch San San không tin nên cậu ta chìa cánh ta qua: "San San, em nhìn kỹ xem có phải có rất nhiều sẹo không? Đấy đều là vết sẹo do lần trước bị thương để lại đó, tiền năm nay anh kiếm được đều phải dùng để trả nợ."
"Rốt cuộc người phụ nữ kia làm trò gì thế? Sao lại khiến anh hai bị thương nặng thế này? Xem ra chị ta không thích hợp làm vợ anh hai, anh hai, đợi em hết ở cữ, em sẽ tìm cho anh một đối tượng mới tốt hơn, có được không? Sau này anh hai ở lại đây làm việc nhé? Căn nhà bên cạnh em sẽ để lại cho anh hai được không?" Nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên cánh tay Bạch lão nhị, Bạch San San giận dữ không thôi.
Con lợn béo c.h.ế.t tiệt kia, thế mà lại để anh hai của cô ta bị thương nặng thế này.
"San San, sau này không được nói những lời như thế, phá hủy hôn nhân là phải xuống mười tám tầng địa ngục đấy, anh không muốn xuống địa ngục, anh cũng không muốn trở thành chủ đề để bị mọi người coi thường." Bạch lão nhị đã hiểu rõ em gái mình là người thế nào, vì thế cậu ta không dám bảo vệ Hoàng Tú Lan trước mặt Bạch San San, sợ cô ta gây sự với Hoàng Tú Lan.
Hoàng Tú Lan không giống Lý Trình Trình, Lý Trình Trình kiêu ngạo, tự tin, Hoàng Tú Lan còn khá tự ti, nếu Bạch San San nói lung tung gì đó trước mặt cô ấy, cô ấy sẽ nghĩ ngợi lung tung.
Bạch San San nghe thấy thế thì không nói gì nữa, cô ta sợ nói tiếp, anh hai sẽ giận nhưng chỉ cần giữ anh hai ở lại đây, đợi cô ta hết ở cữ rồi, cô ta sẽ tìm người đẹp cho anh hai, cô ta tin anh hai sẽ còn nghĩ tới chuyện rời đi.
Đàn ông đều thích cái đẹp, kể cả là anh hai cũng không ngoại lệ.
"San San, em mau nghỉ ngơi đi! Đừng chơi nữa, bây giờ em phải điều dưỡng lại cơ thể cho tốt, nếu không sau này chẳng làm được chuyện gì cả." Bạch lão nhị nói một câu rồi quay người rời đi.
Cậu ta không muốn ở cùng với Bạch San San nữa, đứa em gái này làm người ta ngột ngạt quá thể, quản trời quản đất, lại còn quản chuyện người ta lấy vợ, trước đó sao cô ta không quản đi? Lớp cô ta có bao nhiêu học sinh nữ không thi đỗ đại học, tốt nghiệp xong chỉ có một phần nhỏ kiếm được công việc, số còn lại đều về nhà lấy chồng, sao trước đó cô ta không biết giới thiệu cho ba anh trai của mình? Ba anh trai cô ta cũng chỉ lớn hơn các bạn cùng lớp cô ta ba, bốn tuổi, tuổi tác cũng không phải không được.
Bây giờ thì lo chuyện hôn nhân của anh hai còn muốn phá hoại hôn nhân hiện tại của anh hai.
Bạch lão nhị khịt mũi, dù sao cậu ta cũng nhìn thấy Bạch San San và đứa bé rồi, không có chuyện gì cả, qua hai ngày nữa cậu ta lặng lẽ bỏ về kẻo thực sự Bạch San San sẽ bày ra trò gì đó, đến khi đó cậu ta có giải thích cũng không nói rõ được.
Buổi trưa, Chu Hữu Tường tan làm về nhà, nhìn thấy Bạch lão nhị, anh ta vui mừng lắm: "Anh hai, anh đến rồi đấy à, vất vả cho anh quá."
Nhìn thấy em rể hơn ba mươi tuổi gọi mình là anh, Bạch lão nhị cảm thấy hơi ngại, cũng không biết mắt mũi Bạch San San kiểu gì, sao lại tìm đàn ông lớn tuổi thế này, sau này nghĩ lại, Lý Trình Trình cũng kém anh cả đến chục tuổi, cậu ta không nghĩ nhiều về chuyện này nữa.
"Không vất cả, nhìn thấy em gái với cháu ngoại bình an, người làm bác như tôi có vất vả cũng cảm thấy ngọt ngào." Bạch lão nhị cười.
"Anh hai, anh thấy bé con chưa? Anh cảm thấy sao hả?" Chu Hữu Tường hỏi.
Bạch lão nhị gật đầu: "Khá tốt, mắt giống San San, lớn lên chắc chắn là một đứa bé rất ưu tú."
Người làm cha mẹ đều thích người khác khen con mình, trong lòng họ sẽ thấy vui vẻ, mặc dù Bạch lão nhị nói đứa bé giống Bạch San San nhưng Chu Hữu Tường vẫn vui: "Anh hai, nếu anh đã tới đây rồi thì ở đây một thời gian đi! Căn nhà bên cạnh cũng là của bọn em, trong đó nhiều phòng lắm."
"Được." Bạch lão nhị đồng ý.