Bạch San San tin Ôn Hoằng Dương nhất định sẽ đồng ý vì lần trước anh ta từng nói bất kể cô có việc gì cần giúp đỡ, anh ta đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Ngày mai Chu Hữu Tường phải đi làm rồi nên anh ta sắp xếp cho Bạch San San xong thì đi ra ngoài liên lạc với Ôn Hoằng Dương, kết quả đúng lúc Ôn Hoằng Dương đến đây, Chu Hữu Tường cũng hỏi anh ta có muốn tới nhà mình đỡ đần một khoảng thời gian không.
Ôn Hoằng Dương chẳng thèm suy nghĩ mà đồng ý ngay, mặc kệ làm gì, chỉ cần có việc để làm là tốt rồi.
Tìm được người, Bạch San San và con đều có người chăm sóc rồi, Chu Hữu Tường mới yên tâm, sau đó anh ta để Ôn Hoằng Dương về, sáng hôm sau lại tới là được, đám người như Ôn Hoằng Dương có kỹ năng sống và được rèn luyện thuần thục, lúc đầu khi họ còn làm việc, đi ra ngoài đều tự mình chăm sóc bản thân, nếu không biết làm gì, chẳng phải bản thân sẽ đói c.h.ế.t sao?
Sáng ngày hôm sau, Ôn Hoằng Dương đến trước khi Chu Hữu Tường đi làm, Chu Hữu Tường bảo: "Đồng chí Ôn, từ hôm nay trở đi, mọi chuyện trong nhà làm phiền anh rồi, trong phòng có con gà mái, tôi đã xử lý xong, anh hầm một nồi canh gà mái nhé."
Ôn Hoằng Dương gật đầu: "Tôi biết rồi, đồng chí Chu không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Bạch San San và đứa bé."
Anh ta không có việc làm, là Bạch lão tam và Bạch San San cho anh ta công việc này, đương nhiên anh ta sẽ chân trọng.
Sau đó Chu Hữu Tường đi làm, trong nhà chỉ còn lại Ôn Hoằng Dương và Bạch San San, Ôn Hoằng Dương đi gõ cửa phòng, Bạch San San nghe thấy thì bảo: "Anh Ôn, anh cứ đi vào đi! Tôi mặc quần áo tử tế rồi, không sao cả."
Ôn Hoằng Dương đẩy cửa vào trong: "San San, nếu như cô có chuyện thì cứ gọi tôi, biết chưa hả?"
Bạch San San gật đầu: "Anh Ôn, bé con dậy rồi, anh bế nó một lát giúp em, đợi nó khóc, anh lại đưa nó cho em."
"Ừm." Ôn Hoằng Dương tới bên cạnh, nhìn thấy đứa bé nhỏ như mèo con, trong lòng anh ta dâng lên nỗi cảm động, không ngờ tới đứa nhỏ vừa sinh ra lại bé thế này, sinh mệnh vĩ đại thật đấy.
Ôn Hoằng Dương cẩn thận bế đứa bé lên rồi hỏi: "San San, tôi bế thế này có đúng không?"
"Không đúng rồi, để tôi dạy anh." Bạch San San đứng dậy, giúp Ôn Hoằng Dương điều chỉnh lại tư thế bế đứa bé: "Bế thế này này, cẩn thận một chút, đứa trẻ rất yếu ớt, đừng để nó ngã."
"Cô yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ chăm sóc nó cẩn thận như chăm con mình." Ôn Hoằng Dương nói rồi bế đứa bé ra ngoài.
Không có đứa bé ồn ào bên cạnh, Bạch San San lại nằm xuống nghỉ ngơi, đã bảo ở cữ thì phải ở cữ cho tử tế, nếu không sau này cơ thể sẽ không khỏe lại, vì sức khỏe của mình, khoảng thời gian này cô ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì, dù sao ban ngày có Ôn Hoằng Dương chăm sóc cô ta, tối đến có Chu Hữu Tường đỡ đần, làm gì có chuyện cô ta cần làm nữa!
Đợi Bạch San San ngủ dậy, Ôn Hoằng Dương đã hầm canh gà xong rồi, từ trước đến nay cuộc sống của cô ta đều suôn sẻ, vốn không thèm ăn thứ gì, vì thế ngửi thấy mùi hương này, cô ta chỉ cảm thấy thơm thôi chứ không có cảm giác gì khác.
Bạch San San quay đầu qua nhìn, chỉ thấy đứa bé ngủ ở chiếc giường nhỏ bên cạnh, cô ta duỗi tay chọc má đứa bé rồi nói: "Nhóc con này tốt số thật, đầu thai làm con trai mẹ, có người mẹ như mẹ, sau này con đợi hưởng phúc đi."
Lúc này có tiếng gõ cửa truyền tới: "San San, cô đói chưa? Tôi bưng cho cô một bát canh nhé?"
"Vâng ạ, cảm ơn anh Ôn." Bạch San San vươn vai, cười ngọt ngào.
Ôn Hoằng Dương quay người rời đi, một lát sau mới bưng một bát canh gà to đi tới, đặt trên chiếc bàn cạnh cô ta: "Lấy cho cô một cái đùi gà với vài miếng thịt, cái đùi còn lại để đến chiều ăn."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Vâng." Bạch San San gạt đầu, sau đó ngồi xuống bàn, nhìn vào trong bát, quả nhiên thấy một cái đùi to, ngoài ra còn có vài miếng thịt, đều là thịt ngon cả, không một miếng xương, hơn nữa bên trên mặt canh cũng không nổi mỡ, có thể thấy Ôn Hoằng Dương đã hớt hết ra cho cô ta.
Bạch San San lấy thìa múc một thìa canh lên uống, mặc dù điều kiện cuộc sống tốt nhưng canh gà này thơm thật đấy.
"Anh Ôn, bây giờ anh làm việc ở nhà tôi, nhà tôi cũng cần lo cho ngày ba bữa ăn của anh, canh gà mái này, anh cũng lấy uống đi, một mình tôi không ăn hết nhiều như thế, để lại đến ngày mai lại không còn tươi nữa." Bạch San San nói.
Ôn Hoằng Dương gật đầu: "Cô yên tâm đi! Chắc chắn tôi sẽ chăm sóc bản thân cẩn thận, cô không cần lo lắng cho tôi, cô phải nghỉ ngơi nhiều vào, dưỡng cho cơ thể tốt lên."
Ôn Hoằng Dương nói xong thì xoay người rời đi, Bạch San San ngồi ở đó chậm rãi uống canh, ăn thịt, cuộc sống có tiền quả là tốt đẹp, đợi anh hai cô ta tới, cô ta đòi anh hai thêm chút tiền mới được, nếu không lại bị người phụ nữ khác tiêu mất.
Bây giờ thu nhập hàng tháng của anh cả cô ta lên tới vài chục nghìn đồng nhưng không có xu nào thuộc về cô ta cả, anh hai, anh ba không thể như thế được.
Mấy ngày sau, cuối cùng Bạch lão nhị cũng tới thị trấn Nam Nguyệt, ra khỏi trạm tàu hỏa, cậu ta ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói mắt trên cao, may mà lúc trên xe cậu ta đã thay bộ quần áo mùa hè, nếu không cậu ta sẽ nóng c.h.ế.t mất.
Trước đây Bạch San San bảo Bạch lão nhị gửi đồ lên cho cô ta nên đã nói với Bạch lão nhị địa chỉ nhà mới, chỉ có điều Bạch lão nhị chưa từng tới đó, không biết phương hướng, nên cậu ta gọi một chiếc xe ba bánh bên đường để xe ba bánh đưa mình tới đầu ngõ, như thế vừa không làm lộ chỗ ở của Bạch San San, vừa tiện cho cậu ta tìm nhà cô ta.
Ôn Hoằng Dương đang ở trong bếp làm cá thì nghe thấy tiếng chuông cửa, anh ta rửa sạch tay, ra ngoài mở cửa, nhìn thấy Bạch lão nhị, Ôn Hoằng Dương cười hỏi: "Anh là anh hai của San San phải không?"
"Cậu là?" Bạch lão nhị thắc mắc, cậu ta từng gặp Chu Hữu Tường rồi, người đàn ông trước mắt này không phải Chu Hữu Tường.
"Anh hai, xin chào, tôi là đồng nghiệp cũ của anh ba, bây giờ tôi giúp anh ba chăm sóc cho San San." Ôn Hoằng Dương giải thích, sau đó nhận lấy đồ trong tay Bạch lão nhị: "Anh hai, mau vào đi! San San vẫn chưa ngủ, hai người có thể trò chuyện với nhau."
Bạch lão nhị biết Ôn Hoằng Dương đến đây để chăm sóc Bạch San San thì trong lòng hơi giận, cậu ta thấy bọn họ làm thế này không ổn, nếu đã có người chăm sóc Bạch San San rồi, tại sao còn phải gọi cậu ta tới đây một chuyến?
Bảo cậu ta gửi đồ lên không phải là được rồi sao? Tại sao khăng khăng đòi cậu ta phải tới đây? Vợ cậu ta còn đang mang thai kìa, bây giờ bụng càng ngày càng to, bên người không thể không có ai.
"Anh hai, anh hai, anh đến rồi sao?" Bạch San San nghe thấy giọng cậu ta thì từ trong phòng chạy ra, sau đó trực tiếp lao vào lòng anh ta,"ấm ức" khóc nấc lên: "Anh hai, cuối cùng anh cũng tới thăm em rồi, anh không biết đâu, lúc em ở trong phòng sinh, ngoài phòng sinh không có người nhà mẹ đợi, em sợ lắm đấy, sợ bác sĩ hỏi Chu Hữu Tường giữ lớn hay giữ nhỏ, sau đó Chu Hữu Tường lại lựa chọn giữ đứa bé..."