Lần trước quay lại lừa cả chục nghìn đồng, tổ chức tiệc thu về nhiều tiền mừng như thế, Bạch San San đã trở thành hộ gia đình vạn tệ, tương đương với hộ gia đình hai trăm nghìn đến năm trăm nghìn đồng ở đời sau rồi, có nhiều tiền như thế còn không nỡ mời người giúp việc, thật đúng là không biết nên nói cô ta keo kiệt hay tiết kiệm lo cho gia đình nữa.
"Hôm nay Bạch San San sinh con rồi, là con trai, anh có muốn qua đó thăm không?" Đợi Bạch Đại Sơn về, Lý Trình Trình cười hì hì hỏi.
Đi hay không là lựa chọn và tự do của anh, cả đời này cô sẽ không nhìn mặt cô em chồng này, giống như Bạch San San không công nhận cô là chị dâu.
Người ta nói mẹ chồng nàng dâu là kẻ thù trời sinh, có đôi khi chị dâu em chồng cũng là kẻ thù trời sinh.
Bạch Đại Sơn cúi người rửa mặt, rửa tay bên giếng: "Không đi, chuyện của người khác liên quan gì đến mình?"
Anh không phải loại người vết thương đóng vảy thì quên đau, nhìn lại những chuyện Bạch San San làm, anh biết một khi anh hòa giải với Bạch San San, cô ta sẽ quay lại, thậm chí là được nước lấn tới, đến lúc đó gia đình anh chắc chắn sẽ ly tán.
Nuôi Bạch San San lớn, trách nhiệm và nghĩa vụ của anh đã hoàn thành rồi, sau này cuộc sống của Bạch San San để chồng cô ta gánh vác là được, còn anh chỉ cần chăm sóc tốt cho gia đình nhỏ của mình là ổn lắm rồi.
"Bây giờ anh không đi, sau này anh già rồi, hối hận, anh đừng có oán giận em đấy, bởi vì từ trước đến nay em chưa từng tham dự vào chuyện trong nhà anh, em toàn để anh tự quyết định thôi." Lý Trình Trình không can thiệp vào chuyện của Bạch Đại Sơn, người khác cũng đừng hòng can thiệp vào chuyện của cô.
Sau khi rửa ráy xong, Bạch Đại Sơn tới trước mặt Lý Trình Trình, cười nói: "Vợ ơi, từ trước đến nay anh đều không hối hận vì bất kỳ quyết định nào của mình."
Nhà Bạch lão nhị bên cạnh, Hoàng Tú Lan hỏi: "Lão nhị, anh thực sự không tới thăm Bạch San San sao?"
"Bạch San San là em gái anh, anh có thể không đi sao? Anh cả đã không đi rồi, anh ba cũng không ở đó, chỉ có một mình nó cô độc lắm, nếu người đàn ông kia không đáng tin cậy thì nó phải làm sao? Chắc chắn anh phải đến chấn chỉnh người đàn ông kia mới được, anh phải nói cho anh ta biết, Bạch San San có người bảo vệ, kể cả là anh ta cũng không thể làm Bạch San San tổn thương." Bạch lão nhị kiên định nói.
Hoàng Tú Lan biết Bạch lão nhị đã hạ quyết tâm, cô ấy không ngăn cản nữa, quyết định của cô ấy giống Lý Trình Trình, chăm sóc cho bản thân thật tốt là được, mặc kệ chuyện của đám đàn ông, cô ấy cũng không giúp cậu ta thu dọn đồ đạc, tự cậu ta thu dọn đi.
Đợi sau khi cậu ta xuất phát, cô ấy sẽ đi mua đồ, cậu ta tiêu bao nhiêu tiền cho người khác, cô ấy sẽ tiêu nhiều gấp bội.
Mấy tháng trước mới bị Bạch San San lừa mấy mười nghìn đồng xong, bây giờ lại còn muốn đưa tiền sang đó, đều là người nhà họ Bạch, sao cậu ta không thông minh như Bạch Đại Sơn? Nhìn Bạch Đại Sơn xem, sau khi đoạn tuyệt quan hệ với Bạch San San, anh đỡ phải lo lắng bao nhiêu chuyện, sau này cũng chẳng cần trông cháu ngoại.
Loại người như Bạch San San, thực sự không biết sau này cô ta còn làm ra được chuyện thế nào nữa, cô ta mới hai mươi hai tuổi, mấy chục năm nữa, ai biết cô ta sẽ còn dày vò người ta thế nào?
Hoàng Tú Lan quay về phòng, Bạch lão nhị đã tự thu dọn đồ xong rồi, bên phía Bạch San San nhiệt độ khá cao, không cần mang quần áo quá dày, cậu ta mặc một bộ trên người, mang theo hai chiếc ngắn tay nữa để thay là được rồi.
Dù sao chỉ thăm Bạch San San xong rồi về, không cần ở đó quá lâu, đương nhiên cũng không cần chuẩn bị quá nhiều quần áo.
Bạch lão nhị thu dọn hành lý xong thì lấy một ít tiền theo, sợ tiền bị trộm mất, cậu ta nhét chỗ này một ít, chỗ kia một ít, nhưng lại không bỏ tiền bên người, bởi vì sáng mai cậu ta phải đi mua vé tàu hỏa rồi rời đi, bây giờ nhét tiền trong người còn sớm quá.
Tối đến, Bạch lão nhị và Hoàng Tú Lan cùng tới nhà Lý Trình Trình bên cạnh ăn cơm tối: "Em phải đi mấy ngày, mấy ngày này làm phiền mọi người để ý Tú Lan giúp em."
Trình Tuyết Dương gật đầu: "Cháu cứ yên tâm đi đi! Trong nhà nhiều người thế này, sao lại không chăm sóc Tú Lan được chứ!"
"Cảm ơn bà Quý." Bạch lão nhị cảm kích nói.
"Đi sớm về sớm, đừng ở bên đó rồi bị che mắt, đến nhà cũng không biết đường về." Trong khoảng thời gian phụ nữ mang thai, đàn ông rất dễ nảy sinh suy nghĩ khác, bởi vì khoảng thời gian này, thứ mà họ cần, phụ nữ không thể thỏa mãn, có người sẽ muốn ra ngoài tìm người khác.
Anh em nhà họ Bạch nhìn qua thì khá tốt nhưng cũng chỉ là vẻ ngoài thôi, ai nhìn rõ được lòng họ thế nào.
Bạch lão nhị gật đầu: "Em sang đó hai ngày rồi về, sẽ không ở lại lâu đâu."
Bạch San San có tiền rồi, hơn nữa hai vợ chồng họ có công việc, nếu như cần người chăm sóc thì đi tìm người giúp việc về trông coi, hoàn toàn không cần Bạch lão nhị chăm sóc cô ta.
Sáng sớm hôm sau, Bạch lão nhị xách hành lý đến chỗ đợi xe trong thôn, cậu ta mua vé xe lửa trước, sau đó đến hợp tác xã cung ứng mua đồ, có sữa mạch nha, đồ hộp, đường đỏ, vải vóc... Mua không ít đồ đạc xong, sau đó cậu ta ngồi xe lửa đến thị trấn Nam Nguyệt.
Mà ở một bên khác, Bạch San San sinh con xong, bởi vì sinh thuận nên không cần ở bệnh viện quá lâu, ngày hôm sau cô ta đã xuất viện về nhà, Chu Hữu Tường sắp xếp cho Bạch San San chu toàn xong thì đặt con trai bên cạnh cô ta.
Bạch San San cười hỏi: "Anh Chu, em sinh một đứa con trai cho anh, anh có vui không?"
Chu Hữu Tường vội gật đầu: "Vui, vui lắm."
"Vậy sau này anh còn nhớ tới hai đứa con trai của Long Quyên nữa không?" Bạch San San nhìn Chu Hữu Tường, mặc dù cười hì hì hỏi nhưng trong mắt lại đầy ẩn ý khiến Chu Hữu Tường hoảng loạn.
Chu Hữu Tường vội lắc đầu: "Không nhớ nữa, anh có con trai rồi, sao phải nhớ tới con trai của người khác."
Nghe đi, đây chính là đàn ông đấy, có con mới rồi là không nhớ tới những đứa con trước của mình.
Bạch San San là người cực kỳ giỏi suy một ra ba, nếu Chu Hữu Tường này có con khác, anh ta cũng sẽ không cần con trai của cô ta nữa, may mà cô ta không thích anh ta, hơn nữa bản thân cũng có tiền, mặc kệ anh ta có muốn đứa bé hay không, cô ta đều có thể sống cực kỳ hạnh phúc, không cần giống vợ trước của anh ta, đợi anh ta chi trả chi phí nuôi dưỡng, nếu anh ta không muốn đưa, kéo đến cuối tháng hoặc ngày cuối cùng mới đưa, Long Quyên cũng bó tay, lẽ nào cô ấy có thể xin nghỉ để qua đây đòi tiền sao?
"San San, bây giờ em phải ở nhà ở cữ, nếu anh không đi làm nữa, vậy tháng này anh sẽ không có lương, vì thế anh định tiếp tục đi làm rồi mời một người giúp việc ban ngày chăm sóc em và con nhé?" Chu Hữu Tường ngồi bên mép giường hỏi.
"Mời người giúp việc làm gì? Không phải anh ba em giữ anh Ôn ở bên này sao? Đưa tiền mời người giúp việc cho anh Ôn, để anh ấy qua đây là được mà." Bạch San San nói.
Chu Hữu Tường hơi khó xử: "Để một người đàn ông tới chăm em ở cữ không ổn lắm đâu."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Anh nghĩ cái gì thế?" Bạch San San ngẩng đầu, cạn lời nhìn anh ta: "Em chỉ nằm đó nghỉ ngơi, không cần anh ta làm gì cho em cả, anh ta chỉ cần chăm con, rồi nấu cơm cho em là được rồi, những cái khác cũng chẳng có gì! Anh đi hỏi anh ta xem, nếu như anh ta đồng ý thì để anh ta tới đây, không đồng ý thì chúng ta mời người giúp việc vậy."