Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 426

Bảo họ đến tiệc đầy tháng hẵng tới, bây giờ Lương Dư Âm với đứa bé đều phải tĩnh dưỡng, không tiện để nhiều người tới làm phiền.

Hơn nữa lòng dạ những người kia thế nào, mẹ Lương hiểu cực kỳ rõ, con rể có tiền lại ưu tú như Quý Vinh, mẹ vợ nào cũng thích, chị em họ ngoại lẫn chị em họ nội của Lương Dư Âm đều có người hứng thú với Quý Vinh.

Huống chi người nhà Quý Vinh cũng không có ai tác quái, cô gái nào gả vào gia đình như thế đều sống rất hạnh phúc.

Trong thời gian phụ nữ ở cữ, đàn ông rất dễ bị quyến rũ, mẹ Lương không muốn người khác lượn lờ trước mặt Quý Vinh đâu.

Điều mẹ Lương không biết là Quý Vinh cũng chẳng có hứng thú với Lương Dư Âm, anh ấy chỉ làm hết trách nhiệm thôi, sao người khác có thể quyến rũ được anh ấy đây?

Về phương diện này, mẹ Lương có thể yên tâm tuyệt đối.

Quý Hạc Minh và Trình Tuyết Dương đến, mẹ Lương vui mừng không thôi, bà ấy vội dẫn họ tới phòng Lương Dư Âm thăm chắt nhỏ, Trình Tuyết Dương đưa cho Lương Dư Âm một bao lì xì lớn: "Dư Âm, cháu vất vả rồi."

"Cảm ơn bà nội ạ." Lương Dư Âm sung sướng nhận lì xì.

"Trong nhà nhiều việc nên mọi người phân nhau đến, lần này là ông bà đến, lần sau mọi người cùng đến." Quý Mộ Trình và Phong Tranh cũng muốn đến nhưng Quý Hạc Minh lại bảo họ lần sau hẵng tới, vì thế họ không nói gì nữa.

Lương Dư Âm ngoan ngoãn nói: "Mọi người đều có việc cần làm, không cần qua đây thăm bọn cháu đâu, dù sao đến Tết bọn cháu sẽ về, đến lúc đó ai cũng có thể thấy."

"Dư Âm, bây giờ cháu nghỉ ngơi cho khỏe, đừng lo lắng những chuyện này, có chuyện gì cứ để mọi người tới làm." Trình Tuyết Dương nói, sau đó bà ấy cúi đầu nhìn chắt gái, trên mặt nở nụ cười tươi roi rói: "Bé con xinh thật đấy, nhìn vừa giống Dư Âm, vừa giống Quý Vinh, đúng là biết chọn."

"Bà nội, ông nội, bọn cháu còn chưa đặt tên cho con bé, đúng lúc mọi người tới đây rồi, mọi người đặt cho nó một cái tên đi." Lương Dư Âm nói.

Quý Hạc Minh bảo: "Trên đường tới, ông đã nghĩ được không ít tên rồi, vừa hợp với nam, vừa hợp với nữ, cứ gọi Quý Huyên Lý đi, hy vọng đứa bé trở thành bé ngoan hiểu chuyện, mọi người cảm thấy cái tên này thế nào."

Nhìn dáng vẻ ngờ vực của Lương Dư Âm, Quý Hạc Minh giải thích: "Huyên trong huyên náo, Lý trong đạo lý."

Lương Dư Âm gật đầu: "Cái tên này khá hay ạ." Sau đó cô ấy quay đầu chọc vào tay con gái mình: "Con tên là Quý Huyên Lý, sau này mọi người gọi con là Lý Lý nhé."

Sau đó để Lương Dư Âm được nghỉ ngơi nên mọi người rời căn phòng, tới phòng khách, Trình Tuyết Dương lại lấy năm nghìn đồng ra đưa cho mẹ Lương Dư Âm: "Bên phía chúng tôi không có thời gian rảnh, phiền bà chăm sóc Dư Âm với Lý Lý rồi."

"Tôi là mẹ của Dư Âm, chăm sóc con bé không phải chuyện bình thường sao?" Mẹ Lương Dư Âm cười nói.

Nói thì nói vậy nhưng rất nhiều người đều cho rằng con của con gái mình là sinh cho phía nhà trai, dựa vào đâu nhà trai không cho người chăm sóc? Phía Trình Tuyết Dương không có người nhưng bỏ tiền ra, làm thế người khác cũng không bắt bẻ được gì.

Quý Hạc Minh và Trình Tuyết Dương ở huyện Môn Thông ba ngày rồi về, trong nhà mời người giúp việc, bọn họ ở lại cũng chẳng giúp đỡ được gì, lúc Lương Dư Âm không nghỉ ngơi thì qua thăm chắt gái một chút.

 

 

Đưa Trình Tuyết Dương về thôn An Cư trước xong, Quý Hạc Minh về thành phố Thượng Hòa, họ đều có chuyện cần làm.

Vợ chồng trẻ kiểu gì cũng muốn ngày ngày ở cạnh nhau nhưng họ già rồi, chẳng làm ăn được gì, có ở cùng nhau hay không không quan trọng, vì thế Trình Tuyết Dương ở thôn An Cư mở rộng lãnh thổ.

Mặc dù không thể khiến thôn An Cư phát triển như thành phố Thượng Hòa nhưng trải qua sự cố gắng của bà ấy và Lý Trình Trình, sau này thôn An Cư sẽ ngày càng tốt hơn, bây giờ có trường học, có bệnh viện rồi, sau này người về thôn sẽ đến gần thôn An Cư hơn, đương nhiên thôn An Cư sẽ dần dần phát triển thành thành phố.

Lý Trình Trình không ngờ Trình Tuyết Dương lại về nhanh như thế, cô kinh ngạc hỏi: "Bà nội, sao bà không ở bên đó thêm vài ngày? Đi đường dài như thế, sức khỏe bà có chịu được không?"

Trình Tuyết Dương xua tay: "Thân thể bà còn khỏe lắm, không cần lo."

"Con của anh Vinh với Lương Dư Âm thế nào rồi ạ?" Lý Trình Trình hiếu kỳ hỏi.

Trình Tuyết Dương gật đầu liên tục: "Đứa bé xinh lắm, toàn chọn ưu điểm của cha mẹ thôi, mày rậm mắt to, da trắng, cực kỳ xinh."

Lý Trình Trình cũng không khỏi vui mừng: "Tốt quá, tên là gì vậy ạ?"

"Tên do ông nội cháu đặt, gọi là Quý Huyên Lý." Trình Tuyết Dương nói.

"Vẫn là ông nội biết đặt tên, cái tên này hay thật đấy." Lý Trình Trình gật đầu, tên do người lớn tuổi dặt đều có sức hấp dẫn riêng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rất nhanh kỳ thi thử đã tới, trường tiểu học, trung học phổ An Cư đều là trường học chính thức, đương nhiên có thể dùng làm trường thi, vì thế lúc thi thử, trường tiểu học An Cư được nghỉ, làm trường thi cho trường trung học phổ thôn An Cư để các học sinh lớp mười hai thi thử.

Đêm trước kỳ thi thử, cả nhà ngồi ăn cơm, Trình Tuyết Dương nói: "Trình Trình, lúc thi thử cứ giữ tâm trạng bình tĩnh, đừng nghĩ nhiều, cứ coi như một kỳ thi bình thường là được, không thi đỗ cũng chả sao, cùng lắm sang năm học lại."

Cô cũng không cần giống người khác, ôn tập vì để có trợ cấp một năm, năm nay thi không đỗ, sang năm học lại thì không có trợ cấp nữa.

Lý Trình Trình gật đầu: "Bà yên tâm đi, cháu nghĩ thoáng lắm."

Cô cũng không dám đảm bảo bản thân nhất định sẽ thi đỗ, kể cả thi không đỗ cũng chẳng sao, cô còn sự nghiệp mà.

Lý Trình Trình nhìn Lục Lập Xuân, Lục Sơ Hạ: "Lập Xuân, Sơ Hạ, hai cô có muốn tham gia kỳ thi thử không? Bây giờ còn chưa hạn chế tuổi tác, sau này có đủ nhân tài rồi, có lẽ sẽ có hạn chế tuổi tác đó, không phải tuổi nào cũng có thể tham gia thi đại học nữa."

Thực ra tuổi Lục Lập Xuân, Lục Sơ Hạ cũng chưa lớn, một người hai lăm, một người hai mươi ba, tham gia thi vẫn được.

Lục Lập Xuân lắc đầu: "Trước kia lúc khôi phục kỳ thi, bọn chị đã tham gia rồi, chỉ là lúc đó tỉ lệ đỗ quá thấp, bọn chị đều không được nhận mà sau này không thi tiếp nữa, bọn chị thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu, không cần thông qua kỳ thi đại học để thay đổi vận mệnh, cơ hội đổi vận này để cho người khác đi."

Các cô ấy là cháu ngoại nhà họ Quý, gia nghiệp lớn, chẳng thiếu tiền, nếu như tìm được việc mình muốn làm, người nhà có thể cho họ đủ vốn để khởi nghiệp, chỉ có điều trước mắt các cô ấy đều phải theo Lý Trình Trình học đã!

Lý Trình Trình gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, thực ra người có thân phận giống họ đều không cần làm việc, không cần học tập, chỉ cần dựa vào tiền tiêu vặt mà gia đình đưa cho hàng tháng thôi cũng tốt hơn mọi người rất nhiều rồi, Lục Lập Xuân, Lục Sơ Hạ hiện giờ đều có mức chi phí sinh hoạt ít nhất là cả nghìn đồng, thời buổi này lương của người khác cũng mới chỉ vài chục đồng một tháng, có thể so với họ được sao?

 
Bình Luận (0)
Comment