Hôm nay Trịnh Khải Lạc bị đả kích rất mạnh, cô ta cũng không có tâm trạng hạ mình xuống để dỗ dành Lý Bình Bình, Lý Bình Bình có thể đi bất cứ đâu, miễn là anh ta không làm phiền cô ta. Lý Bình Bình nói anh ta sẽ đến chỗ mẹ mình, nhưng anh ta quay lại và đi đến chỗ của Lưu Chân Như.
Lưu Chân Như là vợ anh ta cưới hỏi đàng hoàng, việc anh ta đến chỗ vợ mình cũng không có vấn đề gì phải không?
"Lý Bình, sao anh lại tới đây?" Lưu Chân Như nhìn thấy Lý Bình Bình lại tới nữa, cô ta cảm thấy thật sự vui vẻ. Con gái của cô ta đã gần sáu tháng tuổi mà bọn họ còn không ở bên nhau thì làm sao có thể có thêm một đứa con trai kế thừa gia sản đây?
Bây giờ Lý Bình Bình kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu không có người thừa kế, có lẽ hắn sẽ làm chuyện giống như ông nội hắn đã làm ở bên ngoài.
"Đây cũng là nhà của anh, anh không được đến à?" Lý Bình Bình cười nói, sau đó ôm lấy Lý Trình Lan. Lý Trình Lan được gần sáu tháng tuổi mà anh ta còn chưa ôm con bé lần nào, anh ta không ngờ tới đứa trẻ đã lớn như vậy rồi.
Khi Lưu Chân Như nhìn thấy Lý Bình Bình đang bế đứa trẻ, cô tiến tới nhìn và bảo Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu đang chuẩn bị bữa ăn rồi về phòng nghỉ ngơi để không ảnh hưởng đến hai vợ chồng họ ở chung với nhau.
Sau khi hai người họ trở về phòng, trong phòng chỉ còn lại Lý Bình Bình và Lưu Chân Như.
Lý Bình Bình lấy ra hai trăm đồng đưa cho Lưu Chân Như: "Mùa hè sắp đến rồi, mua cho Trình Lan mấy chiếc váy nhỏ xinh. Con gái của anh phải ăn mặc thật xinh đẹp giống như một nàng công chúa nhỏ mới được."
Lưu Chân Như gật đầu: "Em biết rồi, em nhất định sẽ cho con gái ăn mặc thật xinh đẹp."
Không ngờ bây giờ anh ta lại hào phóng như vậy, thêm hai trăm được đưa hôm nay thì năm nay cô sẽ có bảy nghìn bốn.
Buổi tối trở về phòng, lúc Lý Trình Lan đã ngủ say, Lý Bình Bình ôm Lưu Chân Như vào lòng: "Đã lâu rồi anh không đến gặp em và con gái, em sẽ không trách anh chứ?"
Lưu Chân Như bĩu môi, nếu không phải vì tiền thì cô đã mang theo đứa con của mình bỏ đi từ lâu rồi.
"Làm sao có thể?" Lưu Chân Như cười nhạt, giống như một con chim nhỏ nép vào người nói: "Em biết anh phải kiếm tiền rất vất vả. Trẻ con khi còn nhỏ rất ồn ào, anh không sang bên này thì có thể nghỉ ngơi thật tốt. Hơn nữa anh làm việc chăm chỉ, mục đích kiếm tiền là để hai mẹ con em có cuộc sống tốt hơn, em cảm ơn anh còn không kịp thì làm sao trách anh được?"
"Chân Như, em thật là hiểu chuyện, từ nay về sau anh sẽ sống ở đây, chăm sóc tốt cho em và con." Lý Bình Bình nói.
Lưu Chân Như hơi ngạc nhiên, tại sao anh ta không còn ở bên kia với Trịnh Khải Lạc nữa?
Bây giờ mới được bao lâu cơ chứ, còn chưa đầy nửa năm mà đã chán rồi sao?
Lòng đàn ông thay đổi rất nhanh, thà kiếm tiền còn hơn, vì tiền sẽ không bao giờ phản bội lại mình.
"Lý Bình, đây cũng là nhà của anh, muốn ở chỗ này cũng có thể ở, em chỉ sợ Trịnh Khải Lạc sẽ gây ồn ào. Dù sao cô ta còn trẻ người non dạ, lại thích tranh giành tình cảm, em sợ cô ta làm ầm ĩ ảnh hưởng đến tâm tình của anh." Lưu Chân Như rất ân cần nói.
"Yên tâm, cô ta không dám." Nếu Trịnh Khải Lạc dám gây sự, cô ta sẽ không được trả lương. Lương bên ngoài là bốn mươi đồng một tháng. Còn cô ta làm việc ở chỗ anh ta được hai trăm đồng một tháng là gấp năm lần người khác rồi.
Nếu cô ta làm ầm lên, Lý Bình Bình sẽ không cho cô ta cơ hội làm việc nữa, đến lúc đó người bị tổn thất sẽ là cô ta cho nên cô ta không dám giở trò đó.
Lý Bình Bình nói anh ta sẽ sống ở chỗ của Lưu Chân Như, và trong một thời gian sau đó anh ta thực sự sống ở đây. Mỗi khi kiếm được tiền, anh ta lại trở về chỗ của Lưu Chân Như, gia đình ba người sống một cuộc sống hòa thuận. Qua thực Trịnh Khải Lạc không dám làm loạn, cũng không dám đến bên nhà Lưu Chân Như gọi Lý Bình Bình quay về. Dù sao bọn họ cũng là vợ chồng, cô ta chỉ là người ngoài thì có tư cách gì mà can thiệp quá nhiều?
Và nếu cô ta để người ngoài biết chuyện thì tiền lương của cô ta sẽ không còn nên cô ta cần phải giữ bí mật.
Chỉ là sau khi Lý Bình Bình sống với Lưu Chân Như được nửa tháng. Vào một ngày nọ khi anh ta đi kiếm tiền về, anh ta mang về một thư ký, sắp xếp để thư ký này sống với Trịnh Khải Lạc, nhưng để thư ký mới sống ở dưới tầng một trong căn phòng nơi Lưu Chân Như từng ở. Lý Bình Bình đưa mức lương năm mươi đồng một tháng cho thư ký mới.
Lý Bình Bình hối hận lúc trước mỗi tháng đưa cho Trịnh Khải Lạc hai trăm đồng, Trịnh Khải Lạc làm không bao nhiêu, năm mươi đồng một tháng là đủ rồi. Nhưng bây giờ đã thế này thì khó mà giảm lương xuống được.
Vì vậy, Lý Bình Bình không đưa ra mức lương lớn như vậy cho nhân viên mới, nếu họ làm việc tốt thì thỉnh thoảng có thể thưởng thêm.
Lưu Chân Như cũng biết Lý Bình Bình lại mang theo một người mới trở về. Cô ta biết với một người đàn ông giàu có như Lý Bình Bình thì anh ta sẽ không yên phận. Về sau những chuyện như vậy sẽ có thể xảy ra nhiều hơn, cho dù cô ta cảm thấy không thoải mái, cô ta vẫn ép buộc mình đặt tâm trí lên tiền bạc.
Đúng, mục tiêu của cô ta bây giờ là kiếm tiền nuôi con, những chuyện khác cô ta không nghĩ tới. Lý Bình Bình không đến chỗ cô ta càng tốt, việc ở nhà đã có người lo liệu, còn cô ta không phải làm gì cả. Tuyệt vời biết bao!
Lý Trình Trình không biết chuyện rắc rối trong gia đình Lý Bình Bình, cô chỉ chuyên tâm học tập và dưỡng thai. Tới đầu tháng bảy, ngày dự sinh của Hoàng Tú Tuệ đã cận kề, mấy ngày nay Điền Kiến Minh không đi ra ngoài mà chỉ ở trong nhà.
Bởi vì anh ta biết mẹ của mình không đáng tin cậy, cho dù bà ta đã thay đổi thật thì Điền Kiến Minh cũng không dám tin, sợ bà ta sẽ làm ra chuyện gì gây bất lợi cho Hoàng Tú Tuệ.
Khi Hoàng Tú Tuệ có phản ứng, Điền Kiến Minh lập tức đưa Hoàng Tú Tuệ đến bệnh viện. Hoàng Tú Tuệ nghe lời Lý Trình Trình nên không ngừng tập thể dục, vì vậy đứa con thứ hai chào đời rất nhanh và không phải chịu nhiều đau đớn.
Lần này cuối cùng cô cũng đã được như ý nguyện là sinh một đứa con trai.
Hoàng Tú Tuệ không muốn có những người phụ nữ khác trong gia đình, kể cả những người lớn tuổi hơn, thậm chí là họ hàng cũng không được. Sự việc của Ngưu Tiểu Phương đã để lại bóng ma không tốt trong lòng cô nên mẹ của Hoàng Tú Tuệ đã đích thân đến đây để chăm sóc cô trong thời gian ở cữ.
Con của Hoàng Tú Tuệ đã chào đời, kỳ thi tuyển sinh đại học năm 1983 cũng sắp đến gần. Lý Trình Trình sợ con mình sẽ chào đời trong mấy ngày thi nên mỗi ngày đều lo lắng.
May mắn thay, kỳ thi tuyển sinh đại học vào giữa tháng 7 năm 1983 cuối cùng cũng đã đến.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay kéo dài ba ngày.
Buổi chiều cuối cùng thi xong, Lý Trình Trình ra khỏi phòng thi. Nhìn thấy Bạch Đại Sơn và Trình Tuyết Dương đang đứng ngoài trường học đợi cô nên bước nhanh đi tới. Trình Tuyết Dương hét lên: "Chậm thôi, chậm thôi, đã sắp sinh rồi đừng làm cho người ta lo lắng chứ!"
"Không sao đâu, cháu đang cảm thấy khá tốt." Lý Trình Trình mỉm cười nói.
Cô vừa nói xong thì lông mày nhíu lại, bụng đau nhức: "Hỏng rồi, hình như có phản ứng."
"Đại Sơn, nhanh ôm Trình Trình, bà đi lấy đồ." Trình Tuyết Dương cầm đồ đến, bảo Bạch Đại Sơn ôm Lý Trình Trình, tài xế đối diện đã mở cửa đang đợi sẵn.
Mọi người vừa lên xe, tài xế lập tức khởi động xe đưa Lý Trình Trình đến bệnh viện nhà họ Quý, Trình Tuyết Dương dùng luôn điện thoại của bệnh viện gọi về nhà Lý Trình Trình và để người trong nhà đưa túi đồ sinh nở mà Lý Trình Trình chuẩn bị sẵn đến bệnh viện.