Cát Thiên Minh tỉnh táo lại rồi nói: "San San, sao cậu lại trở về?"
"Lúc tôi kết hôn, cậu đã tặng cho tôi một món quà đắt tiền như vậy mà tôi còn chưa đáp lễ lại cho cậu. Tối nay tôi mời cậu ăn cơm có được không?" Bạch San San hỏi.
Cát Thiên Minh vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu: "Đương nhiên có thể, có thể chờ tôi về nhà tắm rửa thay quần áo được không? Tôi bận rộn cả ngày nay nên trên người đang rất hôi."
"Đương nhiên là được!" Bạch San San gật đầu.
Cát Thiên Minh lấy chìa khóa mở cửa, bảo Bạch San San vào nhà nghỉ ngơi, còn cậu ta thì vào phòng tắm tắm rửa. Khi nhà cậu ta xây nhà cũng xây luôn phòng tắm, không cần phải xách nước giếng về nhà tắm như trước nữa.
Bạch San San ngồi ở trên sofa, cẩn thận nhìn quanh nhà Cát Thiên Minh, có một sofa và một chiếc tivi, xem ra cậu ta cũng kiếm được rất nhiều tiền. Không biết cô ta đang nghĩ gì, nhưng khóe miệng Bạch San San nhếch lên một độ cong tà ác.
Khi Cát Thiên Minh tắm xong đi ra, cậu ta nhìn thấy Bạch San San đang nằm trên ghế sofa ngủ rồi. Hai chân đặt lên lưng ghế sofa, đôi mắt nhắm chặt còn lông mi khẽ run lên, giống như một bức tranh tiên nữ vậy.
Nếu thích ai đó sẽ có một bộ lọc tự nhiên như vậy, cho dù người đó như thế nào cũng sẽ luôn thấy họ đặc biệt đẹp.
Người nhà họ Bạch đều rất đẹp, cho dù Bạch San San không bằng ba anh trai nhưng cô ta cũng không xấu. Huống chi hôm nay cô ta ăn mặc rất đẹp, trước khi đến gặp Cát Thiên Minh còn cố ý trang điểm qua thì có thể trông không ổn sao?
Hình ảnh mỹ nhân như vậy khiến Cát Thiên Minh thấy miệng đắng lưỡi khô. Hai chân cậu ta không tự chủ mà đi tới, sau đó đi đến cạnh ghế sofa ngồi xổm xuống, như có người đẩy cậu ta, để cậu ta cách môi của Bạch San San càng ngày càng gần hơn, cho đến khi chạm vào nhau.
Cát Thiên Minh vô cùng hoảng sợ.
Bạch San San mơ mơ màng màng đặt hai tay lên vai Cát Thiên Minh, như đang cổ vũ cậu ta. Vậy nên Cát Thiên Minh càng táo bạo hơn.
Thấy thời cơ đã đến, Bạch San San mở mắt ra, đầu tiên là giả vờ sửng sốt không thể tin được, sau đó suy sụp mà khóc: "Cát Thiên Minh, cậu làm cái gì vậy? Thật là lãng phí lòng tin của tôi đối với cậu, thế mà cậu đã làm ra chuyện như này với tôi..."
"San San, tôi xin lỗi, rất xin lỗi..." Cát Thiên Minh lập tức xin lỗi: "Tôi vẫn luôn thương nhớ cậu, thương nhớ cậu mấy năm rồi, hôm nay tôi đã không khống chế được trái tim mình..."
"Tôi sẽ báo cảnh sát. Tôi muốn đi kiện cậu. Cậu lại lợi dụng lúc tôi ngủ trưa mà làm ra chuyện như vậy với tôi." Bạch San San giả vờ trốn tránh, nhưng cô lại giả vờ yếu đuối như không có xương và không thể đẩy anh ta ra xa được.
"San San, tôi xin lỗi và tôi sẵn sàng bồi thường cho cậu. Xin đừng kiện tôi có được không? Tôi cầu xin cậu." Cát Thiên Minh kinh hãi nói. Nếu Bạch San San thực sự muốn kiện cậu ta, thì tất cả những thứ bây giờ cậu ta có sẽ không còn nữa.
Bạch San San thấy cậu ta biết điều như vậy, bày ra vẻ mặt buồn bã nhìn cậu ta: "Bồi thường cho tôi? Cậu cho rằng một chút bồi thường có thể bù đắp được tổn thương tôi phải chịu sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Cát Thiên Minh bỗng chốc ngơ ngác, đưa tay lau nước mắt cho Bạch San San: "San San, tôi thích cậu."
"Nhưng chúng ta..." Bạch San San trong lòng cảm thấy kỳ quái, tại sao lại không tiếp tục nói bồi thường nữa? Chẳng lẽ lại không muốn cho nữa à? Vậy thì không được, cô ta không thể trả giá không công được: "Cát Thiên Minh, cậu buông tôi ra..."
Cát Thiên Minh nắm lấy cổ tay Bạch San San: "Tôi bồi thường cho cậu năm nghìn đồng được không?"
"Năm nghìn?" Bạch San San nhướng mày, ít như vậy?
"Mười nghìn, như vậy có được không? Tôi thật sự chỉ có thể lấy ra được từng đó thôi." Cát Thiên Minh cau mày, nhìn Bạch San San với vẻ mặt cầu xin.
Mười nghìn đồng, dựa vào mức lương mấy chục đồng một tháng của cô, quả thực phải làm mấy năm mới có thể kiếm được. Bạch San San gật đầu đồng ý: "Thấy cậu thành thật như vậy, tôi miễn cưỡng nhận lời, nếu cậu dám nói ra chuyện này để hủy hoại danh tiếng của tôi thì đừng trách tôi không khách khí."
Vừa nói, cô ta vừa chỉ tay vào Cát Thiên Minh và đe dọa.
"San San, cảm ơn cậu đồng ý tha thứ cho tôi, tôi nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến danh dự của cậu và gia đình." Cát Thiên Minh nắm lấy tay Bạch San San: "Lần này cậu sẽ ở lại bao lâu? Có thể thường xuyên tới đây tìm tôi để tôi có thể gặp cậu thêm mấy lần nữa có được không? Dù chúng ta đã bỏ lỡ nhau và không có khả năng đến được với nhau nhưng làm bạn vẫn được đúng không?"
Bạch San San tỏ vẻ khó xử: "Tôi thường xuyên tới đây gặp cậu? Lỡ như Chu Hữu Tường biết được và không cần tôi nữa thì sao? Lỡ như anh ta đuổi tôi ra ngoài thì sao?"
"Vậy thì lại đúng lúc, tôi muốn cậu. Tôi kiếm được nhiều tiền hơn anh ta. Làm sao với mức lương mấy chục đồng một tháng của anh ta có thể cho cậu sống một cuộc sống sung túc và giàu có mà không thiếu tiền tiêu? Hơn nữa so với cậu anh ta lớn tuổi hơn rất nhiều. Anh ta căn bản không xứng với cậu chút nào." Cát Thiên Minh vội vàng nói.
Bạch San San do dự một lát, sau đó đẩy tay Cát Thiên Minh ra: "Tôi không thể ích kỷ như vậy, nhưng lần này tôi muốn dành cả kỳ nghỉ hè ở quê nhà."
Cát Thiên Minh nghe vậy giống như nhìn thấy hy vọng, vui vẻ gật đầu: "Vậy khi rảnh rỗi tôi sẽ mời cậu ăn cơm."
Lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa, Cát Thiên Minh biết nhất định là cha mẹ mình vội vàng thúc giục nói: "San San, cậu lên tầng trốn một lát, cha mẹ tôi đến tìm tôi, hẳn là nói mấy câu rồi rời đi, cậu chờ một chút rồi đi xuống."
Bạch San San không dám để cho cha mẹ Cát Thiên Minh nhìn thấy, bọn họ khẳng định không dễ lừa như Cát Thiên Minh. Có thể bọn họ sẽ nhìn ra thủ đoạn của cô ta, vậy thì cô ta sẽ mất nhiều hơn được. Vì thế Bạch San San vội vàng chạy lên tầng.
Sau đó Cát Thiên Minh sửa sang lại chính mình rồi đứng dậy mở cửa cho cha mẹ cậu ta đi vào.
Trước đây xây hai căn nhà để chuẩn bị cho Cát Thiên Minh lấy vợ, bọn họ ở thành phố chứ không phải ở quê. Thanh niên đều phải tự do, không muốn chen chúc cùng bố mẹ, nếu chưa nhà thì những cô gái khác sẽ không muốn đi xem mắt.
Sau khi cha mẹ Cát Thiên Minh ngồi xuống, họ bắt đầu đề nghị Cát Thiên Minh đi xem mắt. Người lớn bọn họ đều hy vọng Cát Thiên Minh sẽ nhanh chóng đi xem mắt, kết hôn và sinh con để bọn họ có thể ôm cháu, dù sao Cát Thiên Minh năm nay cũng đã hai mươi ba tuổi, ở độ tuổi này không còn nhỏ nữa.
Khi người khác bằng tuổi cậu ta, con cái người ta cũng đi mua nước tương được rồi.
Cha mẹ Cát Thiên Minh nói chuyện rất lớn tiếng, Bạch San San trốn ở phòng trên tầng cũng có thể nghe rõ tiếng nói của bọn họ. Không ngờ Cát Thiên Minh lại thích cô ta đến mức bây giờ vẫn chưa tìm được người yêu.
Tuy cậu ta thích mình nhưng khoản bồi thường này nhất định phải đưa, không thể chỉ vì thích cô ta mà dễ dàng buông tha cậu ta như vậy được.
Bạch San San chờ đợi đến mức buồn ngủ, nghe được Cát Thiên Minh vẫn chưa có người yêu nên cô ta cũng không có ý định rời đi sớm như vậy. Nhanh chóng nằm xuống giường của Cát Thiên Minh nhắm mắt lại đi ngủ.
Trưa ngày hôm sau, Ôn Hoằng Dương nhìn thấy Bạch San San trở về, không nhịn được hỏi: "San San, cô đi đâu vậy? Vì sao lâu như vậy mới trở về? Nếu như cô xảy ra chuyện gì thì tôi không gánh vác được trách nhiệm đâu!"
"Bạn cùng lớp của tôi mới sinh con, tôi tới gặp cô ấy, đồ ăn này là mang về cho anh." Bạch San San đưa đồ trong tay cho Ôn Hoằng Dương rồi đi vào phòng của mình.