Sau khi khóa cửa, Bạch San San lấy tiền trong túi ra, vốn dĩ cô ta muốn vay Cát Thiên Minh hai mươi nghìn đồng, sau đó để Cát Thiên Minh đi tìm anh hai và anh ba của mình để đòi tiền. Không ngờ cô ta chỉ dùng chút thủ đoạn mà Cát Thiên Minh đã đưa cho cô ta mười nghìn tệ, hơn nữa còn không cần phải trả lại.
Vừa hay cô ta định ở lại đây một thời gian nên để Cát Thiên Minh cùng cô ta ăn chơi vậy!
Sau đó Bạch San San đi sớm về muộn, nhưng hầu như đêm nào cũng không về, thỉnh thoảng mới về một lần. Ôn Hoằng Dương không biết cô ta đến nhà bạn học nào nên cũng không đi tìm cô ta. Chỉ cần cô ta trở về khỏe mạnh là được.
Ôn Hoằng Dương không biết Bạch San San và Cát Thiên Minh mỗi ngày đều ra ngoài chơi, xem phim, đi công viên, cùng nhau ăn đồ ăn ngon, giống như một cặp đôi đang hẹn hò, họ đi khắp thành phố và quận huyện. Thậm chí còn đi leo núi ở các huyện thành xung quanh, buổi tối cùng nhau ngắm sao và ngắm trăng. Cát Thiên Minh luôn quan tâm, chăm sóc cho Bạch San San và dịu dàng dỗ dành cô ta. Bạch San San vui vẻ đến nỗi quên cả trời đất, thậm chí quên cả Chu Hữu Tường thì làm sao cô ta có thể nhớ được rằng có một vệ sĩ vẫn đang đợi cô ta được chứ!
Cô ta ước gì mình có thể sống cùng Cát Thiên Minh luôn. Ai bảo Cát Thiên Minh đối với cô ta hào phóng như vậy. Mỗi ngày đều mua cho cô ta quần áo mới, mũ đội đầu, đồ trang sức, chỉ để khiến cô ta vui vẻ và nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô ta.
Bạch San San hối hận, khi bọn họ hỏi cô ta có đồng ý cho địa chỉ liên lạc của mình cho Cát Thiên Minh không, tại sao cô ta lại từ chối? Nếu không từ chối thì có phải cô ta đã sống một cuộc sống sung sướng như vậy từ lâu rồi không?
Làm sao cô ta biết được Cát Thiên Minh vốn bình thường sẽ phát đạt như vậy?
Chu Hữu Tường chỉ có thể chăm sóc cho cô ta, nhưng Cát Thiên Minh có thể vừa chăm sóc cho cô ta còn cho cả tiền nữa.
Từ trước đến nay Bạch San San vẫn luôn là một người ích kỷ, khi còn ở thôn An Cư, gia đình rất nghèo nhưng cô ta vẫn có một cuộc sống được tất cả các cô gái trong thôn ghen tị. Bây giờ cô càng biết cách làm như thế nào mới có lợi cho mình.
Ôn Hoằng Dương rảnh rỗi cũng buồn chán nên đi tìm Khang Cảnh Huy. Hiện tại anh ta vẫn là vệ sĩ của Bạch San San, hơn nữa còn phải cùng Bạch San San quay về trấn Nam Nguyệt cho nên Lý Trình Trình cũng không để Ôn Hoằng Dương làm gì.
Trong khoảng thời gian này, Bạch lão nhị cũng sai người về thôn xem tình hình. Thấy Bạch San San vẫn còn ở thôn An Cư nên dự định ở lại nhà cha mẹ Hoàng Tú Lan thêm mấy ngày nữa. Khi nào Bạch San San đi thì khi ấy nhà họ trở về thôn.
Bạch San San chưa từng tới tìm mình nên Lý Trình Trình cũng yên tâm, nếu Bạch San San thật sự mặc kệ việc cô ta đã cắt đứt quan hệ với Bạch Đại Sơn mà tìm đến thì Lý Trình Trình cũng sẽ không để ý đến cô ta.
Cô không phải là loại người quên đi nỗi đau khi vết sẹo đã lành.
Hiện tại Lý Trình Trình đang yên tâm thảnh thơi ở cữ, không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, trừ khi thỉnh thoảng cô ra ngoài thu thập đồ đạc vào trong hang động để cất giữ. Hiện tại cô vẫn phải ăn cơm và đi vệ sinh, dù sao cũng phải ra ngoài, không thể cứ ở trong phòng mãi được, vậy thì căn phòng sẽ trở thành cái gì?
Ổ lợn à?
Trình Tuyết Dương đi tới phòng Lý Trình Trình, nhìn Bạch Thiều Hoa rồi hỏi: "Trình Trình, tiệc đầy tháng của Tiểu Hoa cháu có làm không?"
Lý Trình Trình gật đầu: "Nhất định phải làm, cháu muốn đối xử bình đẳng với Tiểu Hoa và Tiểu Quang, tránh khỏi sau này nghe người khác nói chúng ta không tổ chức tiệc đầy tháng cho con bé lại nghĩ chúng ta không coi trọng nó, rồi tự mình nảy ra những suy nghĩ hoang đường."
"Vậy thì làm ngày mùng chín đi. Hiện tại ở nhà có nhiều người, làm việc cũng thuận tiện, cháu cũng không cần lo lắng cái gì." Trình Tuyết Dương nói.
Lý Trình Trình gật đầu: "Vâng! Vậy cháu làm phiền bà nội."
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó, Trình Tuyết Dương sai người sắp xếp tiệc đầy tháng cho Bạch Thiều Hoa, bây giờ đang là mùa hè, hàng ngày phải vận chuyển một đống trái cây và rau quả đến nhà Lý Trình Trình cho nên thứ không thể thiếu nhất bây giờ là rau quả. Hơn nữa còn có rất nhiều thủy sản, chỉ cần chuẩn bị một ít đồ uống và thịt, có thể nói thực sự không tốn nhiều công sức.
Rất nhanh tiệc đầy tháng của Bạch Thiều Hoa đã đến, cũng giống như lần trước, dựng một cái lán che nắng ở khoảng trống trước cửa, hai cái bàn được đặt trong một lán, mọi người ngồi xuống luôn trong bóng râm. Vậy thì không cần làm ồn đến Bạch Thiều Hoa và Lý Trình Trình đang nghỉ ngơi.
Một đám người nhà họ Lý cũng tới, người nhà họ Lý nhiều đến mức chỉ riêng nhà họ cũng đã chiếm mấy bàn rồi.
Lưu Chân Như, Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu đến trước, sau khi đưa tiền mừng họ tìm một chỗ trống và ngồi xuống, họ không chen lấn với nhà họ Lý. Chủ yếu là vì không thể chen vào được, dù sao cũng chỉ là đến ăn chứ không phải để tán gẫu nên không cần thiết phải tụ tập với họ.
Lý Bình Bình, Trịnh Khải Lạc và thư ký mới của Lý Bình Bình đến cùng nhau. Lưu Chân Như đã nhìn thấy họ trước khi Lý Bình Bình nhìn thấy Lưu Chân Như. Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy thư ký mới của Lý Bình Bình, Lưu Chân Như chỉ liếc nhìn qua chứ không chú ý quá nhiều đến cô thư ký mới này.
Dù sao cô ta có sáu trăm đến tám trăm đồng một tháng cho chi phí sinh hoạt, nếu cô ta xen vào chuyện của Lý Bình Bình rồi anh ta thấy khó chịu thì về sau không cung cấp chi phí sinh hoạt cho cô ta và con gái cô ta nữa thì sao? Cô ta chỉ đợi Lý Bình Bình đưa tiền hàng tháng cho mình là được.
Thư ký mới này tên là Tiền Hiểu Nhu, mắt lúc nào cũng rưng rưng, dáng vẻ nhu nhược yếu đuối, có thể khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ cô ta. Sau khi Tiền Hiểu Nhu gia nhập công việc, Lý Bình Bình không còn tìm kiếm Trịnh Khải Lạc nữa. Trịnh Khải Lạc không có cơ hội biểu hiện nên cũng không có phần thưởng vì vậy cô ta vẫn khá oán hận Tiền Hiểu Nhu.
Nhưng để nhận được lương thì chỉ có thể chung sống hòa bình.
Nếu tấn công đồng nghiệp của mình, cô ta cũng sẽ mất đi cơ hội kiếm tiền này, Trịnh Khải Lạc không phải người ngu ngốc.
Lý Bình Bình bảo Trịnh Khải Lạc và Tiền Hiểu Nhu ngồi cùng nhau, còn anh ta thì đến chỗ của Lưu Chân Như. Dù sao họ cũng là vợ chồng, nếu có dịp gì trang trọng thì nhất định là hai vợ chồng ra mặt, nếu người khác biết anh ta có thư ký thì không biết họ sẽ nghĩ gì về anh ta!
Lý Bình Bình ôm Lý Trình Lan rồi nói: "Để anh bế con, lát nữa em có thể tập trung ăn uống."
"Vâng." Lưu Chấn Như gật đầu, trước mặt người ngoài, cô đương nhiên tỏ ra rất yêu thương Lý Bình Bình. Như vậy thì cho dù xảy ra chuyện gì, mọi người cũng sẽ nói Lý Bình Bình làm chồng không tốt.
Ánh mắt của Tiền Hiểu Nhu dõi theo bóng dáng của Lý Bình Bình, Trịnh Khải Lạc rất muốn quát cô ta nhìn cái gì mà nhìn? Nhưng cuối cùng vẫn nhỏ giọng thì thầm: "Đó là bà chủ."
Tiền Hiểu Nhu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Khi nhận chức, Lý Bình Bình đã nói rõ rằng cô ta chỉ được phép sống ở đó với Trịnh Khải Lạc và không được phép gặp Lưu Chân Như, con của cô ta và gia đình của anh ta. Nếu để xảy ra dù chỉ một lần, cô ta sẽ bị sa thải ngay lập tức.
Bây giờ cô ta kiếm được năm mươi đồng một tháng và không phải làm gì cả, nó thú vị hơn cuộc sống ở nhà rất nhiều, cô ta không thể ngu ngốc đến mức chọc tức người vợ chính thức của người khác. Cô ta chỉ là một người làm công ăn lương, vì vậy làm tốt công việc của mình, chỉ đợi ông chủ trả lương thôi là được rồi.
Chẳng lẽ còn muốn làm cho ông chủ yêu mình?
Nếu ông chủ thực sự có thể yêu một người thì làm sao có cơ hội làm việc cho cô ta?
Trình Tuyết Dương ôm Bạch Thiều Hoa bước ra nói vài câu, sau đó mọi người bắt đầu bưng đồ ăn, Bạch Đại Sơn, Bạch Nhất Thuận, Khang Cảnh Huy, Lục Sơ Hạ, Lục Lập Xuân và hai bảo mẫu đều bắt đầu bưng đồ ăn lên.