Lần lượt những món ăn ngon được bày ra trên bàn ăn, khung cảnh bỗng trở nên náo nhiệt.
Hôm nay Bạch San San tình cờ trở về, kịp lúc tiệc đầy tháng của Bạch Thiều Hoa, nhưng anh cả lại không mời cô em gái là cô ta đến dự tiệc. Bạch San San đứng ở xa xa, nhìn tiệc rượu trải dài trước cửa nhà Bạch Đại Sơn, mắt cô ta đỏ hoe vì ghen tị.
Chi phí tổ chức tiệc đầy tháng này là bao nhiêu cơ chứ?
Tất cả là do Lý Trình Trình cướp đi anh cả của cô ta, nếu không tất cả tiền bạc trong tay anh cả đều là của cô ta, tất cả những gì anh cả có đều là của cô ta hết. Nhưng hiện tại lại không có quan hệ gì với cô ta cả, Bạch San San tức giận dậm chân rồi xoay người chạy về nhà.
Cuối năm con của cô ta lớn hơn thì cô ta cũng sẽ mang con về tổ chức tiệc rượu bù lại. Cô ta cũng sẽ nhờ anh hai giúp cô ta tổ chức một bữa tiệc sang trọng như vậy, đãi ngộ cho con của cô ta không thể kém hơn con của Lý Trình Trình được.
Lý Trình Trình chỉ là một người hầu trong nhà họ Lý, cô có được cuộc sống như ngày hôm nay là do gặp được anh cả, thay vì cố gắng lấy lòng em chồng này thì cô lại xúi giục anh cả cắt đứt quan hệ với cô ta. Trên đời sao có thể có người phụ nữ độc ác như vậy cơ chứ!
Bạch San San về nhà, thấy Ôn Hoằng Dương không có ở nhà, biết mỗi ngày anh ta giúp trông nhà cũ rất nhàm chán nên Bạch San San không làm gì cả. Cô ta để lại một tờ giấy cho Ôn Hoằng Dương và lại đến trạm xe trong thôn lên xe buýt và đi tìm Cát Thiên Minh.
Trong thôn có xe đón tận nơi nên việc đi lại thực sự rất thuận tiện.
Bạch San San lên xe đi thẳng đến huyện, trước tiên cô ta đến khách sạn tốt nhất trong huyện đặt phòng. Sau đó cô ta dùng điện thoại của khách sạn gọi cho Cát Thiên Minh, bảo Cát Thiên Minh đến tìm cô ta.
Chu Hữu Tường thường xuyên gọi điện đến thôn An Cư, nhưng phần lớn thời gian Bạch San San không có ở trong thôn nên hai người rất khó nói chuyện. Cho dù có gọi được điện thoại thì Bạch San San cũng sẽ không nói gì với anh ta.
Vốn dĩ bọn họ nói trước là chỉ ở lại vài ngày, nhưng Bạch San San mãi không chịu quay về. Chu Hữu Tường hết lần này đến lần khác hỏi Bạch San San khi nào cô ta sẽ quay lại, giục cô ta nhanh chóng trở về. Bạch San San vẫn lấp lửng không trả lời anh ta, vẫn chưa nói là cô ta muốn ở lại đây cho đến hết kỳ nghỉ hè thì mới về.
Cô ta muốn cùng Cát Thiên Minh ở đây tận hưởng cuộc sống, đợi khi còn mấy ngày nữa phải đi làm rồi mới quay lại.
Hơn nữa Bạch San San cũng không có khả năng chủ động gọi điện đến trường học tìm Chu Hữu Tường. Mặc dù gọi điện thoại ở khách sạn thuận tiện lại miễn phí nhưng sau khi gọi điện cho Cát Thiên Minh xong cô ta quay trở về phòng luôn, không hề nghĩ đến việc gọi điện cho Chu Hữu Tường.
"San San, có phải em sắp về trấn Nam Nguyệt không?" Cát Thiên Minh ôm Bạch San San ngồi trên ghế sofa, vừa uống rượu vang đỏ vừa hỏi.
"Ừm! Có chuyện gì thế?" Bạch San San lắc ly rượu vang đỏ trong tay, tò mò nhìn Cát Thiên Minh.
"Em có thể không đi được không?" Cát Thiên Minh đặt ly rượu xuống, vòng tay ôm lấy Bạch San San: "Nếu em đến trấn Nam Nguyệt thì chúng ta không thể ở bên nhau."
"Em phải làm việc kiếm tiền!" Bạch San San nói.
"Thu nhập của anh cao, anh có thể nuôi em mà!" Cát Thiên Minh đến gần Bạch San San.
"Người không đi làm thì chỉ có thể ở nhà làm nội trợ. Em đi làm kiếm được ít tiền cũng không muốn ở nhà làm nội trợ. Chưa kể vất vả cũng không có ai khen tốt cả." Bạch San San đi dạy lâu như vậy, còn có cái gì không hiểu?
Những người không có việc làm thì không có địa vị trong gia đình, thậm chí con cái họ cũng có thể đổ lỗi cho họ.
Có học sinh của cô nói mẹ chỉ là kẻ ăn bám ở nhà, hoàn toàn không để ý đến sự vất vả của mẹ, nếu con cái nói với cô ta như vậy, cô ta sẽ không ngại cho hắn mấy cái bạt tai!
Nó phải biết ơn cô ta vì đã vất vả sinh ra nó, nó có quyền gì mà không thích cô ta? Có tư cách gì mà chỉ trỏ vào cô ta?
"Anh có thể thuê bảo mẫu, anh làm sao có thể bắt em làm việc nhà được?" Cát Thiên Minh nói.
Bạch San San lắc đầu, sau đó ôm lấy Cát Thiên Minh: "Sau này kỳ nghỉ đông và nghỉ hè em đều trở về đây với anh có được không? Tính như vậy thì cũng có ước chừng ba bốn tháng, thời gian dài như thế anh còn không hài lòng à? Nếu ở bên nhau lâu thì dù có thích em đến đâu anh cũng sẽ chán, thà như thế này còn hơn để anh nhớ em một chút."
Bạch San San tựa vào trong n.g.ự.c Cát Thiên Minh: "Thiên Minh, mua cho em một căn nhà ở trên huyện đi! Mỗi người chúng ta đều có chìa khóa. Sau này khi em trở về, chúng ta sẽ ở trong căn nhà mới này trong huyện có được không?"
Nếu cô ta luôn đến nhà cậu ta thì chắc chắn người khác sẽ nhìn thấy, nếu để bố mẹ cậu ta nhìn thấy, có thể họ sẽ phải lấy nhau, cô ta chỉ muốn yêu đương với Cát Thiên Minh mà thôi.
Nếu luôn đến khách sạn thì sẽ phải tốn rất nhiều tiền, nếu tích lũy hết số tiền này lại có khi sẽ mua được một căn nhà. Ngôi nhà sau này có thể để lại cho con cái nhưng nếu đưa tiền cho khách sạn, chắc chắn khách sạn sẽ không trả lại, vậy thì mua nhà có lợi hơn!
Nhìn thấy Bạch San San dự định tương lai có liên quan đến mình, Cát Thiên Minh rất hưng phấn: "Được rồi, vậy ngày mai anh sẽ đi mua một căn nhà, cố gắng đảm bảo chúng ta có thể ở trong đó vào ngày mốt. San San, anh đang bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh chúng ta sinh sống cùng nhau rồi."
"Thiên Minh, anh đối tốt với em quá!" Bạch San San ngẩng đầu nhìn Cát Thiên Minh, trong mắt sáng ngời cảm xúc: "Cám ơn anh."
"San San..." Cát Thiên Minh vui vẻ ôm Bạch San San vào lòng: "Anh sẽ cố gắng hết sức để cho em tất cả những gì em muốn."
"Em cũng vậy..."
Bên kia, tại nhà Lý Trình Trình, mọi người đang vui vẻ uống hết rượu đầy tháng thì đột nhiên có một đồng chí cảnh sát đi tới, trên xe bò còn đang chở Lý Minh Sơn hôn mê bất tỉnh. Chắc chắn là đi tìm Triệu Tiểu Nga trước, thấy Triệu Tiểu Nga không có ở nhà nên tìm tới chỗ này.
Triệu Tiểu Nga vội vàng nói: "Tôi và Lý Minh Sơn đã ly hôn từ lâu và tình yêu mới của Lý Minh Sơn là Ngô Tú Châu." Sau đó Triệu Tiểu Nga chỉ vào Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu rồi nói: "Họ là cháu gái của Lý Minh Sơn và Ngô Tú Châu, bọn họ biết Ngô Tú Châu sống ở đâu, cứ để bọn họ dẫn các người đi tìm Ngô Tú Châu đi!"
Lúc trước Triệu Tiểu Nga đến gặp Lý Minh Sơn, bà ta đã nói với ông ta, nếu ông ta có cơ hội ra ngoài, sẽ đưa ông ta đến chỗ Ngô Tú Châu. Để ông ta về già sống cùng Ngô Tú Châu, dù sao không có chuyện bà ta lại phục vụ Lý Minh Sơn nữa.
Lý Minh Sơn không xứng.
Lý Trình Trình cũng nghe nói Lý Minh Sơn bị bệnh bị đưa về nên nhờ Trình Tuyết Dương giúp đỡ. Nhất định phải đưa Lý Minh Sơn đến chỗ Ngô Tú Châu gây chuyện, như vậy hai kẻ ác nhân sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Mọi người có mặt đều có thể chứng minh Lý Minh Sơn và Triệu Tiểu Nga quả thực đã ly hôn. Các đồng chí cảnh sát đành phải nhờ Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu đưa mọi người đi tìm bà nội của họ, hai người chưa ăn xong bữa đã bất đắc dĩ phải rời đi.
Trình Tuyết Dương phái người đi theo hộ tống bọn họ, nếu như Ngô Tú Châu và Trịnh Thư Ngạo không chịu chăm sóc Lý Minh Sơn cho đến khi ông ta chết. Người của bà nhất định sẽ ra tay xử lý bọn họ, dù sao Lý Minh Sơn cũng đừng nghĩ đến việc quay lại thôn An Cư, càng đừng nghĩ được c.h.ế.t già.
Một người lừa dối và làm tổn thương Triệu Tiểu Nga cả đời, một người mang cháu gái của Trình Tuyết Dương về và hai người đã hành hạ Trình Tuyết Dương đến chết, Trình Tuyết Dương làm sao có thể khiến bọn họ sống yên ổn được?
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Minh Sơn và Ngô Tú Châu phải ở cùng nhau và g.i.ế.c hại lẫn nhau!
Cuối cùng Lý Minh Sơn bị giao cho Ngô Tú Châu, Trình Tuyết Dương còn bố trí người canh giữ cửa vào thôn An Cư, chỉ cần bà ta mang theo Lý Minh Sơn đến thì sẽ phái người đánh trở về. Trình Tuyết Dương làm như vậy không phải là vì giúp Triệu Tiểu Nga, bà chỉ muốn hai kẻ ác nhân Lý Minh Sơn và Ngô Tú Châu g.i.ế.c hại lẫn nhau, vậy thì bà không phải trả thù nữa.