Suy cho cùng, việc trả thù người khác cũng sẽ làm bẩn tay mình.
Mà Lý Trình Trình cũng không ngờ Lý Minh Sơn không chịu đựng được mà về sớm như vậy, nếu ông ta thích Ngô Tú Châu và con trai út Trịnh Thư Ngạo như vậy thì hiện tại chắc chắn ông ta đang rất vui vẻ khi được sống cùng một chỗ với bọn họ!
Hãy để ông ta nhìn kỹ xem người mà mình thích đối xử với mình như thế nào!
Sau tiệc đầy tháng, mọi người trở về với quà đáp lễ của nhà họ Lý, Lý Trình Trình không đối xử khác biệt với con gái của mình, cũng giống như những lễ vật đáp lễ tiệc đầy tháng của con trai nhà người khác.
Người nhà Hoàng Dĩ Đồng cũng đứng dậy mang quà đáp lễ trở về, mọi người đều muốn ăn ở đây nên hầu như mọi người trong nhà đều đến ăn cơm, họ tới ăn một bữa no nê. Hoàng Dĩ Đồng vẫn không nhìn thấy Bạch lão nhị và vợ của anh ta, không biết hai người này đã đi đâu.
Nếu trước đó gia đình cô không phản đối việc cô thích Bạch lão nhị thì cô đã có thể sống tốt như vậy.
Nhưng bây giờ nói gì thì cũng muộn rồi.
Cũng may sau khi thoát khỏi được người như Chu Phi Dực, bây giờ cô đã có tư cách lựa chọn, nhất định sẽ chọn được một người chồng tốt hơn.
"Dĩ Đồng, khi nào Tôn Kiến Hưng sẽ tới?" Mẹ Hoàng trên đường về hỏi.
Hoàng Dĩ Đồng lắc đầu: "Con không biết. Anh ấy được nghỉ thì nhất định sẽ tới. Mẹ à, mẹ lo lắng cái gì? Dù mẹ có lo lắng đến đâu thì cũng phải tìm hiểu đến Tết Nguyên Đán, bây giờ bảo con gả cho người ta con cũng không dám. Nếu anh ta ra tay đánh người thì làm sao? Nếu chơi cờ b.ạ.c thì sao? Nếu không tìm hiểu rõ ràng thì kết hôn sao được?"
"Chắc chắn không có chuyện cờ bạc, dù sao nơi làm việc trước đây của cậu ấy rất nghiêm khắc, về việc có đánh người hay không thì thực sự không biết, xem ra lần sau cậu ấy tới đây nhất định phải chuốc say, để xem sau khi uống say cậu ta sẽ như thế nào?" Mẹ Hoàng nói.
Ngày xưa đàn ông đánh vợ rất phổ biến, có rất ít người không đánh, nhưng bây giờ trong thôn quản lý chặt chẽ, hơn nữa ai cũng kiếm được tiền. Nếu anh ta đánh vợ lần nữa thì cô ấy sẽ thay một người đàn ông tốt hơn. Cho nên những người đàn ông ức h.i.ế.p vợ đó đã kiềm chế bản thân rất nhiều.
Làm sao một bậc cha mẹ muốn con gái mình gặp kẻ đánh đập người khác chứ?
Có thể không có tiền đồ, có thể không kiếm được tiền, nhưng đánh người thì tuyệt đối sẽ không được tha thứ.
Sau bữa tiệc đầy tháng náo nhiệt, mọi người đều đến thu dọn đồ đạc, bát đĩa, đũa, bàn ghế mượn cũng phải thu dọn sạch sẽ rồi gửi trả nhà người khác.
"Lập Xuân, hôm nay cô vất vả rồi, cô đi nghỉ ngơi đi! Phần còn lại giao cho tôi." Khang Cảnh Huy nói.
Lục Lập Xuân gật đầu, sau đó quay người đi đến phòng Lý Trình Trình, nhìn thấy đứa bé ngoan ngoãn ngủ ở đó, cô không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gò má mịn màng của Bạch Thiều Hoa: "Tiểu Hoa thật đáng yêu, xinh đẹp, chị chưa bao giờ thấy đứa bé nào xinh đẹp đến thế."
"Cháu hâm mộ không?" Trình Tuyết Dương cười đi vào: "Nếu hâm mộ thì nên kết hôn, sinh con càng sớm càng tốt. Người nhà họ Trình chúng ta và nhà họ Quý chúng ta đều đẹp, con của cháu sau này cũng sẽ dễ thương và đẹp như vậy."
"Bà ngoại" Lục Lập Xuân ngượng ngùng gọi.
Cô ấy còn chưa có người yêu thì làm sao có thể kết hôn và sinh con được?
"Lập Xuân, bà nghĩ Khang Cảnh Huy hình như thích cháu, quen biết lâu như vậy, bà cảm thấy chàng trai này cũng tốt, nếu không tốt thì Bạch lão tam sẽ không có khả năng tiến cử hắn với Trình Trình. Cháu có muốn cùng cậu ta thử xem không?" Trình Tuyết Dương đương nhiên muốn khi còn sống nhìn thấy con cháu của mình có một mái ấm gia đình. Nếu không, cho đến giây phút cuối cùng trước khi chết, bà cũng sẽ không yên tâm được.
Lục Lập Xuân không nói gì, nhưng cô lại cảm thấy rất xấu hổ, Khang Cảnh Huy cũng chưa từng nói với cô điều gì, làm sao cô có thể biết Khang Cảnh Huy có thích cô hay không?
Cho dù thực sự nói thích cô ấy, cô ấy cũng không thể đồng ý với anh ấy chỉ vì cô ấy lớn tuổi rồi. Chính vì lớn tuổi hơn nên cô ấy càng phải thận trọng hơn, bởi vì một số người chỉ cảm thấy họ vội vàng kết hôn khi đã lớn tuổi nên dễ lừa, cố tình cư xử thật tốt để giành được tình cảm của họ. Đợi khi đạt được mục đích rồi lại trở mặt không nhận người hoặc làm ra chuyện tổn thương đến họ.
Vì vậy, càng lớn tuổi càng không nên sốt ruột, nếu không sẽ dễ rơi vào bẫy của người khác.
"Bà Tuyết Dương, chuyện duyên phận thật sự không thể vội vàng được, có lẽ một ngày nào đó sẽ đến." Là người từng trải, Lý Trình Trình đương nhiên biết phiền toái do bị ép gả nên không muốn nhìn Trình Tuyết Dương ép Lục Lập Xuân kết hôn.
Thúc giục vội vàng, Lục Lập Xuân kết hôn bừa với ai đó sẽ rất nguy hiểm.
Về phần duyên phận thì thật khó nói, kiếp trước cô sống hai mươi tám năm, chưa từng yêu ai, nhưng khi đến đây, cô đã gặp được Bạch Đại Sơn luôn. Thật ra có đôi khi, có thể ở cạnh nhau hay không, chủ yếu phụ thuộc vào duyên phận và cảm giác.
Thực sự không có tình cảm thì theo đuổi cô ấy mười năm cũng vô ích, cho dù ở bên nhau một cách miễn cưỡng thì không có tình cảm tức là không có tình cảm, và dù có làm gì đi chăng nữa cũng không thể sinh ra tình cảm được.
"Trình Trình nói đúng, chuyện này chúng ta thật sự không thể gấp gáp được." Lục Lập Xuân cười nói.
"Bây giờ nhà họ Quý đã có ba chắt, chuyện của các cháu bà mới không cần lo lắng nữa, tùy các cháu." Trình Tuyết Dương xua tay, cháu đích tôn của nhà họ Quý là Quý Vinh đều đã kết hôn và có con rồi, không cần thiết nữa phải lo chuyện của người khác nữa.
Bà chẳng qua chỉ lo bọn họ gặp phải người xấu thôi!
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy nhiên, điều mà Trình Tuyết Dương lo lắng nhất chính là Lục Lập Xuân và Lục Sơ Hạ, dù sao họ cũng là con gái, bà có thể cho họ khối tài sản vô tận, nhưng bà không thể đồng hành cùng họ cả đời. Nếu sau này họ kết hôn gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?
Vì vậy, bà chỉ có thể đào tạo nhiều người hơn và thay mình bảo vệ họ trong tương lai.
Lục Sơ Hạ đang rửa bát của tiệc đầy tháng ở nơi người trong thôn giặt quần áo, còn bát đĩa cả thôn dùng để ăn thì rửa ở giếng. Không biết phải gánh bao nhiêu thùng nước, vừa lãng phí nước vừa mệt mỏi. Còn không bằng giống như mọi người giặt quần áo bên sông, ra bờ sông rửa thì đồ bẩn có thể trôi đi luôn.
Nước ở đây rất nông, nhiều nhất chỉ đến đầu gối của một người trưởng thành, có từng đàn cá nhỏ chạy nhốn nháo, nhất là ở khu vực rửa bát, có váng dầu và cá tập trung dày đặc đến mức không thể đếm được.
Lục Sơ Hạ trực tiếp thả chiếc giỏ nhỏ xuống nước, khi một đàn cá bơi vào thì cô sẽ nhấc chiếc giỏ nhỏ lên và bắt những con cá nhỏ, xưởng sản xuất đồ ăn của Lý Trình Trình có một sản phẩm tên là Cá khô cay, ăn với cơm rất ngon.
"Lục Sơ Hạ, cô đang làm gì vậy?" Bạch An Khang thấy Lục Sơ Hạ không tiếp tục rửa bát nên tò mò hỏi.
Lục Sơ Hạ quay đầu nhìn anh ta nói: "Tôi đang bắt cá nhỏ, bắt được nhiều hơn thì chúng ta có thể ăn cơm."
"Vậy cô thật sự cần phải bắt nhiều hơn, nếu không sẽ không đủ ăn." Bạch An Khang nói: "Vậy cô chuyên tâm bắt cá đi, còn lại bát đĩa giao cho tôi."
"Vậy làm phiền anh." Sau đó, Lục Sơ Hạ tập trung bắt cá nhỏ.