Lương Dư Âm hơi hoang mang: "Cô gái kia có vấn đề gì à? Tại sao cha mẹ không đồng ý?"
"Cô gái đó một chân đạp nhiều thuyền, hơn nữa còn dùng nước mắt câu được nhiều chàng trai có điều kiện tốt, cô ta muốn chọn người hào phóng nhất và sẵn sàng chi tiền. Cô ta thấy nhà chúng ta khá giả nên mới chọn anh hai. Điều quan trọng nhất chính là, trong nhà cô ta còn mấy người anh trai nữa, vì nghèo quá không cưới được vợ. Cho nên nhà bọn họ muốn gả con gái cho anh hai, để con trai cưới em, sau đó mấy anh chị em cô ta sẽ hủy hoại tất cả tài sản của nhà họ Lương chúng ta."
"Nếu cha mẹ không điều tra, trực tiếp đồng ý để anh hai kết hôn với cô gái kia thì có lẽ mấy năm nữa thôi nhà họ Lương chúng ta sẽ đổi họ mất." Lương Vũ Huyên vui mừng nói.
Lương Dư Âm cũng cảm thấy bất lực vô cùng: "Nếu quê hương là nhà chúng ta, như vậy có thể bày sạp bán hàng giống những người khác. Tất cả mọi người có thể kiếm được tiền, chẳng lẽ bọn họ không kiếm được sao?"
"Lười lắm, hơn nữa họ còn sợ vất vả." Lương Vũ Huyên chẳng nói nên lời: "Rõ ràng nhà chúng ta mới bắt đầu cũng không có tiền, do cha mẹ không ngại khó khăn vất vả, ngày ngày ra ngoài bán hàng mới kiếm được số tiền này. Bọn họ có thể trẻ hơn cha mẹ chúng ta nhiều, tại sao lại không thể đi ra ngoài bán hàng được chứ?"
Lương Dư Âm vỗ vai Lương Vũ Huyên nói: "Mọi chuyện đã qua hết rồi đừng nghĩ nữa. Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng phải bảo vệ tốt tài sản trong tay. Không thể để người khác tính kế được, kể cả em hai cũng không được."
"Bây giờ anh hai đã xin lỗi và nhận sai rồi, vả lại còn đảm bảo sau này sẽ không bao giờ để ý tới bất kỳ cô gái nào đến gần mình nữa. Cha mẹ quyết định cho anh ấy một cơ hội, nếu biểu hiện tốt thì mới cho anh ấy về nhà. Nếu không tốt thì anh ấy cứ ở ngoài mà sống đi." Lương Vũ Huyên nói.
Lương Dư Âm gật đầu: "Như vậy cũng rất tốt, để em ấy biết mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nếu không, sau này anh ấy ra ngoài đi tìm cô gái nào đó, đến lúc đó lại ôm đứa bé về nhà đòi tiền thì làm sao bây giờ?"
Là phụ nữ, đương nhiên Lương Dư Âm không muốn em trai của mình giở trò đồi bại, làm tổn thương các cô gái khác chỉ vì nhà có tiền. Điều này sẽ rất bất công với em dâu tương lai.
"Sở dĩ cha mẹ không cho anh hai về nhà ngay là vì sợ khi anh ấy về, cô gái đó lại đến nhà đòi tiền, nói mình mang thai và ép anh hai cưới cô ta. Em không biết anh hai có muốn cưới cô ta hay không, nhưng cô ta đang lấy lòng rất nhiều đàn ông, ai mà biết cô ta có râu ông nọ cắm cằm bà kia hay không."
Lúc trước Lương Vũ Huyên đều bị anh hai làm cho tức chết, có điều may mắn cha mẹ cô ấy biết mọi thứ trong nhà đạt được khó khăn như thế nào, cho nên bọn họ không vì anh hai có bạn gái mà vui mừng đến nỗi không biết gì, chuyện gì cũng đồng ý không thèm quan tâm.
Mà họ đã hỏi thăm tình hình trước, nhưng không ngờ cô ta thật sự có vấn đề.
"Được rồi, mọi chuyện đã qua rồi, em đừng nghĩ những chuyện này nữa. Chuyện quan trọng nhất với em bây giờ chính là học tập và tranh thủ sang năm thi đại học rồi trở về." Lương Dư Âm nói: "Thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Sau đó hai người nằm xuống nghỉ ngơi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lương Vũ Huyên tỉnh lại, Lương Dư Âm và Quý Vinh đều đã đi làm. Trong nhà chỉ còn lại bảo mẫu đang chăm sóc cho Quý Tuyên Lý. Bảo mẫu thấy Lương Vũ Huyên từ phòng đi ra, cười nói: "Tiểu thư, bữa sáng ở phòng bếp, cô rửa mặt xong đi qua ăn là được."
"Không cần gọi tôi là tiểu thư đâu, cứ gọi Vũ Huyên là được rồi." Lương Vũ Huyên cảm thấy rất xấu hổ khi nghe bảo mẫu gọi mình là "Tiểu thư". Nếu mấy năm gần đây, gia đình cô ấy không trở nên khá giả thì bây giờ cô ấy vẫn là một cô gái ngay cả sách cũng không biết đọc, sao có thể trở thành tiểu thư chứ?
Mặc dù hiện tại gia đình cô ấy giàu, cũng sắp xếp cho cô ấy rất nhiều bất động sản, nhưng cô ấy chưa bao giờ cảm thấy mình có tiền. Bởi vì những thứ này đều là cha mẹ cho cô ấy, chứ không phải cô ấy tự kiếm. Đến tận bây giờ cô ấy vẫn là sinh viên, chưa có khả năng kiếm tiền.
Sau khi rửa mặt, Lương Vũ Huyên đi vào phòng bếp, múc một chén mì sợi ăn.
Bảo mẫu đi tới nói: "Cô Vũ Huyên, hôm nay cô quay về sao?"
Lương Vũ Huyên lắc đầu: "Không quay về, tôi ở đây thêm hai ngày nữa rồi mới trở về, cô có chuyện gì sao?"
"Tôi muốn ra ngoài mua đồ, cô có thể dẫn Lý Lý theo một lát không?" Bảo mẫu hỏi.
Lương Vũ Huyên gật đầu: "Có thể."
Dùng bữa sáng xong, Lương Vũ Huyên bắt đầu dẫn theo Quý Tuyên Lý, bảo mẫu đi ra ngoài mua đồ. Hôm nay cấp dưới trực ban của Quý Vinh ở nhà làm chuyện khác, nên Lương Vũ Huyên ở cùng Quý Tuyên Lý là được. Quý Tuyên Lý rất ngoan, dẫn theo cũng chẳng có phiền phức gì.
Chị em ruột nhà mình, nhìn cách đối xử của Lương Dư Âm hôm nay, không có bất kỳ tâm tư nào khác, không giống chị em họ hay những người họ hàng khác. Bọn họ thực sự hâm mộ Lương Dư Âm, thậm chí còn cảm thấy hứng thú với Quý Vinh.
Thế nhưng lúc trước bà Quý đã nói, đợi đến sau Tết Nguyên Đán, mọi người sẽ cùng nhau đến nhà họ Quý ăn mừng năm mới. Như vậy họ có thể quen biết rất nhiều chàng trai giống Quý Vinh hoặc giàu hơn cả Quý Vinh. Bọn họ chỉ muốn những người đàn ông có tiền, chỉ muốn trở thành thiếu phu nhân giàu có, nhưng lại không muốn tìm người ưu tú. Có thể ở trong mắt bọn họ, chỉ cần có tiền là được, còn nhân cách, phẩm chất và tuổi tác đều không quan trọng!
Cho nên mặc dù mọi người đều có tâm tư với Quý Vinh, nhưng bây giờ vẫn chưa hành động gì. Dù sao năm mới cũng sắp đến, tới lúc đó mọi người có thể đến nhà họ Quý. Nhà họ Quý giàu có thì chắc hẳn họ hàng cũng vậy. Bọn họ cần gì phải phá hư thanh danh của mình, chôn vùi con đường hạnh phúc?
Sau khi bảo mẫu mua đồ xong rồi trở về, Lương Vũ Huyên giao Quý Tuyên Lý cho bà ấy trông, còn bảo mẫu thì đem đồ giao cho Lương Vũ Huyên rồi nói: "Cô Vũ Huyên, đây đều là mợ Quý bảo tôi mua cho cô, mợ ấy đã hết ngày nghỉ rồi, không có thời gian đi mua đồ cho cô, cho nên bảo tôi mua giúp cô."
Lương Vũ Huyên thực sự không ngờ những thứ đó là mua cho mình. Trong lòng cảm động, cô ấy nói cảm ơn sau đó xách đồ trở về phòng. Bên trong có cả đồng hồ đeo tay, trang sức bằng vàng, ... và một ít đồ đắt tiền khác. Nhưng không có quần áo giày dép, chắc bọn họ cũng biết những thứ như vậy nên phải tự mình chọn lựa mới được, người khác mua có lẽ sẽ đẹp mắt, nhưng chưa chắc là phù hợp.
Thật sự Lương Vũ Huyên không ngờ, chị gái của cô ấy sẽ chuẩn bị những thứ này cho mình. Đồng hồ đeo tay có thể dùng ngay, còn những trang sức bằng vàng có thể giữ lại. Sau này lúc không có tiền thì có thể đi cầm, có thể nói cái này là một tài sản làm tăng giá trị.
Lương Vũ Huyên ở đây ba ngày rồi trở về. Cô ấy không cho ai đến đón mà tự mình bắt xe về. Ở đây có xe chạy thẳng về nhà, rất thuận tiện.
***
Quý Khiết đi dạo phố cùng bạn bè, lúc đi tới trước cửa hợp tác xã cung ứng, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, cô ấy ngạc nhiên nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, thì ra là bác sĩ Lôi Minh đang đứng ở đó.
"Các cậu đi vào mua sắm trước đi!" Quý Khiết nói với bạn bè, chờ bọn họ vào hợp tác xã cung ứng, cô ấy đi tới chỗ Lôi Minh: "Bác sĩ Lôi, sao anh lại ở đây?"
Lôi Minh xấu hổ nói: "Tôi tới là để tìm cô."