"Tìm tôi làm gì?" Quý Khiết hết sức hoang mang, không phải anh ấy nên đuổi theo Trình Nhã, đi tìm Trình Nhã chứ?
Sao lại đến tìm cô ấy?
"Lúc trước cô đã nói với tôi là cô đang làm việc tại hợp tác xã cung ứng, cho nên tôi đến đợi cô ở bên ngoài hợp tác xã cung ứng. Tôi đã đến đây rất nhiều lần, cuối cùng hôm nay tôi cũng đợi được cô." Lôi Minh ngây ngô nói.
"Cái gì?" Quý Khiết giật mình mở to đôi mắt: "Anh đã đến đây chờ tôi rất nhiều lần sao? Vậy sao anh không biết vào trong mà hỏi?"
Lúc trước bởi vì sợ người ngoài biết cô ấy là cháu gái nhà họ Quý, do đó muốn lợi dụng cô ấy, cho nên cô ấy không nói rõ nơi công tác chính xác của mình. Không ngờ Lôi Minh lại tin, hơn nữa còn thường xuyên tới tìm cô ấy.
Từ bệnh viện nhà họ Quý của thôn An Cư đến đây là mất khoảng hai ngày. Rốt cuộc anh ấy đã tới đây mấy lần và mất bao nhiêu ngày chứ?
Trong lòng Quý Khiết vô cùng khiếp sợ, nhưng cô ấy lại cảm thấy không hiểu, Trình Nhã ở cùng bệnh viện với anh ấy, sao anh ấy không tìm Trình Nhã, tìm cô ấy làm gì?
"Tôi không muốn gây ra bất kỳ phiền phức nào đến cô, cho nên không vào tìm cô. Tôi chỉ muốn đợi cô ở bên ngoài, bao nhiêu vất vả cũng được đền đáp, hôm nay cuối cùng tôi cũng đợi được cô rồi." Trong giọng nói Lôi Minh còn có một ít niềm vui sướng, không vì chuyện bây giờ mới đợi được Quý Khiết mà tức giận.
Trong lòng Quý Khiết hơi băn khoăn: "Anh qua quán cơm bên cạnh gọi vài món đi, lát nữa tôi tới tìm anh, chúng ta từ từ nói chuyện sau nhé."
"Được thôi." Lôi Minh gật đầu.
Nhìn Lôi Minh quay người rời đi, Quý Khiết nhanh chóng đi vào hợp tác xã cung ứng, tìm thấy bạn bè của mình, nói với bọn họ một tiếng, rồi rời khỏi hợp tác xã cung ứng.
Đến quán cơm, tìm được vị trí của Lôi Minh, Quý Khiết bước tới ngồi xuống, tò mò hỏi: "Bác sĩ Lôi, anh tới tìm tôi có chuyện gì sao? Không phải chúng ta thường xuyên liên lạc qua thư rồi à? Tại sao anh lại vất vả chạy đến đây tìm tôi vậy?"
"Tôi... Tôi muốn gặp cô." Lôi Minh cảm thấy hơi ngại nói.
Quý Khiết khó hiểu nhíu mày: "Muốn gặp tôi? Vì sao lại muốn gặp tôi?"
Lôi Minh ngạc nhiên nhìn Quý Khiết, không ngờ anh ấy đã nói thẳng ra như vậy rồi mà cô ấy vẫn không hiểu. Chẳng lẽ cô ấy chưa từng gặp chuyện như vậy sao? Nhưng cũng không đến mức đó chứ, một cô gái ưu tú như cô ấy, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người yêu mến mới đúng.
"Tiểu Khiết, tôi thích cô, thích cô từ rất lâu rồi. Tôi viết thư cho cô đến tận bây giờ, cũng là muốn biết tình hình gần đây của cô, biết cô chưa có bạn trai, tôi thật sự cảm thấy rất vui. Nhưng tôi chưa bao giờ nói với cô như vậy ở trong thư, bởi vì tôi muốn nói trực tiếp với cô." Lôi Minh nói một hơi, sau đó anh ấy nghiêm túc nhìn Quý Khiết, chờ đợi câu trả lời của cô ấy.
Quý Khiết giật mình mở to đôi mắt, hoàn toàn không thể tin được. Cô ấy vẫn luôn cho rằng Lôi Minh thích Trình Nhã, vì muốn theo đuổi Trình Nhã mới đến lôi kéo làm quen với mình: "Người anh thích không phải là Trình Nhã sao?"
"Trình Nhã và tôi là đồng nghiệp ở cùng một bệnh viện, nếu tôi thích cô ấy thì tôi trực tiếp tìm cô ấy là được rồi, cần gì phải tốn bao nhiêu công sức đến tìm cô làm gì chứ?" Lôi Minh cảm thấy bất lực. Không biết Quý Khiết thấy anh ấy thích Trình Nhã ở điểm nào nữa.
"Bác sĩ Lôi..." Quý Khiết khó xử nhìn Lôi Minh nói: "Chuyện này tôi không thể cho anh một câu trả lời rõ ràng, bởi vì gia đình tôi không cho phép chúng tôi tự mình tìm bạn trai bạn gái bên ngoài, phải thông qua sự đồng ý của gia đình mới được. Hơn nữa gia đình chúng tôi không có cô gái nào gả ra bên ngoài, cho dù trong nhà có con trai thì cũng sẽ tuyển con rể, chỉ có điều con cái có thể theo họ nhà trai. Cô hai và chú hai của tôi chính là như vậy, qua nhiều năm rồi nhưng họ vẫn sống cùng với ông bà nội tôi. Hai người chị họ - con cô hai của tôi cũng đang muốn tuyển con rể, cho nên..."
Cho dù anh ấy có đồng ý ở rể thì anh ấy sẽ phải thông qua thử thách của người lớn mới được. Nếu không thông qua thử thách, cho dù có sẵn sàng mạo hiểm tính mạng thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề.
"Tiểu Khiết, cô đối với tôi..."
"Bác sĩ Lôi, anh thực sự rất tốt, nhưng tôi cũng không phải là người tùy tiện sống với bạn trai. Nếu không thì ở tuổi này, tôi cũng đã có bạn trai rồi. Yêu cầu của nhà chúng tôi thật sự rất nghiêm khắc, người không thông qua được thì không có cách nào vào cửa, mà tôi luôn vâng lời người nhà, thật sự xin lỗi!" Cô ấy và Lý Trình Trình là chị em sinh đôi, năm nay đã hai mươi hai tuổi rồi. Trong khi Lý Trình Trình đã có hai đứa con mà bây giờ cô ấy vẫn chưa có bạn trai.
Thế nhưng cô ấy lại không hề lo lắng một chút nào. Dù sao thì mới có hai mươi hai tuổi, còn trẻ mà, cần gì phải bước vào cuộc sống hôn nhân quá sớm rồi lại có thêm một người đàn ông phiền phức và một đứa bé rắc rối làm gì?
"Nếu như tôi đồng ý thì sao?" Lôi Minh hỏi: "Tôi đồng ý ở rể, vậy tôi có khả năng nào không?"
Quý Khiết nhìn đôi mắt chân thành của Lôi Minh, trong chốc lát không biết nên từ chối như thế nào. Cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi sẽ nói chuyện của anh với người nhà trước, nếu như anh đủ tư cách, tôi sẽ xem xét anh sau. Nhưng nếu anh sắp xếp tai mắt bên cạnh tôi, như vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo."
Lúc này, đồ ăn Lôi Minh gọi đã được bưng lên, anh ấy nói: "Lúc trước ở chỗ sư phụ tôi đã từng trị liệu cho cô rồi, tôi thấy cô thích ăn những món này hơn, cho nên gọi những món này."
Quý Khiết không ngờ Lôi Minh tỉ mỉ như vậy, càng không ngờ Lôi Minh sẽ nhớ lâu đến thế. Trong lòng cô ấy hơi cảm động, nhưng cô ấy phải kiềm chế bản thân. Trước khi điều tra rõ hoàn cảnh cụ thể của Lôi Minh, cô ấy sẽ không dễ dàng động tâm, để tránh cho người khác muốn vào nhà họ Quý, sau đó hủy diệt nhà họ Quý.
"Cảm ơn." Quý Khiết nói cảm ơn xong thì cầm lấy đũa rồi bắt đầu ăn.
"Tiểu Khiết, vậy sau khi cô nói với gia đình, thì nhớ gọi điện cho tôi trước tiên nhé, nói cho tôi biết thái độ của gia đình cô." Lôi Minh nói: "Mặc kệ thái độ của bọn họ như thế nào, làm phiền cô nói cho tôi biết một tiếng. Nếu như bọn họ không đồng ý, tôi sẽ cố gắng thật tốt, cố gắng nhận được sự đồng ý của bọn họ."
Quý Khiết lắc đầu: "Nếu như bọn họ không đồng ý, thì cả đời cũng sẽ không đồng ý. Vì vậy nếu như bọn họ thật sự không đồng ý, anh cũng đừng lãng phí thời gian nữa."
Nếu điều tra ra lai lịch của anh ấy có vấn đề, coi như có là ở rể, nhà họ Quý cũng sẽ không đồng ý cho anh ấy vào cửa, một con sâu làm rầu nồi canh, nhà họ Quý to lớn như vậy không thể để cho người khác hủy diệt.
Lôi Minh như có điều suy nghĩ gật đầu: "Tôi biết rồi."
Quý Khiết nói như vậy, nói cách khác nếu như trong nhà xem xét anh ấy không thông qua, thì Quý Khiết sẽ không vì anh ấy mà cố gắng.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ăn cơm xong anh về đi! Làm việc cho tốt, không cần phải qua đây nữa đâu." Quý Khiết nói.
Cô ấy cảm thấy Lôi Minh rất tốt, nhưng cũng không đến mức thích anh ấy. Dù sao thì nhà cô ấy tìm con rể, quan trọng nhất chính là gia thế trong sạch và tính cách tốt, về phần những thứ khác không phải là quan trọng nhất.
Một gia đình như nhà họ, muốn theo đuổi tình yêu, là điều không thể. Hơn nữa, thứ tình yêu này cũng không phải thứ mà gia đình bọn họ cần.