Chắc nhà họ Quý bọn họ cũng chỉ có một mình Lý Trình Trình có thể gặp được tình yêu!
Nếu như cô không lớn lên ở nông thôn mà lớn lên ở nhà họ Quý. Chắc có lẽ cũng sẽ không có được tình yêu, bởi vì những người đến gần bọn họ đều vì địa vị chứ không phải vì con người bọn họ.
Quý Khiết chưa bao giờ nói cho Lôi Minh biết thân phận thật sự của cô ấy. Cho nên có lẽ Lôi Minh là đơn thuần thích con người của cô ấy, nhưng đằng sau Lôi Minh có cái gì, tốt nhất là nên điều tra ra mới được.
Ăn cơm xong, hai người ngồi ở đó uống trà, uống được một lát, Quý Khiết tiễn Lôi Minh đến nhà ga. Từ thị trấn Thượng Hòa đến thôn An Cư mất khoảng hơn một ngày đi đường. Nếu bây giờ bắt xe, anh ấy có thể trở về nghỉ ngơi sớm một chút.
Anh ấy là bác sĩ, trong công việc phải giữ vững minh mẫn cao độ, mạng người quan trọng, không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Lôi Minh ngồi lên xe, lưu luyến không rời nhìn Quý Khiết đang đứng ở bên ngoài. Gia cảnh của anh ấy sạch sẽ minh bạch, gia đình cũng không có chuyện ồn ào gì, Quý Khiết nói sẽ xem xét, chắc là có thể thông qua, không biết người nhà của Quý Khiết có thích anh ấy hay không.
Đương nhiên anh ấy hy vọng người nhà của Quý Khiết có thể chấp nhận mình, như vậy anh ấy có thể theo đuổi Quý Khiết, nếu không thì ngay cả cơ hội theo đuổi Quý Khiết cũng không có.
Nhìn xe hơi khởi động, Quý Khiết vẫy tay với Lôi Minh, chờ cho xe chạy đi rồi, Quý Khiết mới xoay người rời đi.
***
"Anh cả." Bạch Đại Sơn đang thu hoa bí đỏ thì Bạch San San đi tới, vẻ mặt tủi thân kêu lên một tiếng.
Cô ta không muốn tới để tự làm mình mất mặt, nhưng vì thu nhập hàng trăm ngàn mỗi tháng của anh cả, cô ta vẫn tới. Nhiều tiền như vậy, chỉ cần cô ta dỗ dành anh cả một chút là anh cả sẽ cho cô ta hàng chục ngàn đồng mỗi tháng nhỉ?
Bạch Đại Sơn cúi đầu, không để ý tới Bạch San San.
"Anh cả, anh đối xử với em như vậy, anh có xứng với cha mẹ không? Anh dám nói với cha mẹ là anh đã đối xử tàn nhẫn như vậy với người em gái duy nhất sao?" Bạch San San ngồi xổm trước mặt Bạch Đại Sơn, không cam lòng nói.
"Trả tiền đây." Bạch Đại Sơn đưa tay về phía Bạch San San, lạnh lùng nói: "Xin cô trả lại toàn bộ chi phí nuôi dưỡng, học phí, sinh hoạt phí mà tôi đã trả cho cô mấy năm nay."
Vân Mộng Hạ Vũ
Mặc dù đã cắt đứt quan hệ, nhưng Bạch Đại Sơn vẫn coi Bạch San San là em gái. Anh chỉ không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt, nhưng nếu xảy ra chuyện lớn gì, anh tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng Bạch San San càng ngày càng quá đáng nên bây giờ ngay có cả chuyện lớn xảy ra anh cũng sẽ không quan tâm nữa.
Bạch San San sống hay c.h.ế.t không liên quan gì đến anh.
Bây giờ trong mắt anh, vợ và hai đứa con mới là quan trọng nhất.
"Anh cả, anh cứ đợi đó, em nhất định sẽ nói với cha mẹ, anh vì một người phụ nữ, ngay cả em gái ruột, cháu trai ruột của mình cũng không cần." Bạch San San hừ một tiếng, đứng dậy quay đầu bước đi.
Bạch Đại Sơn tiếp tục sửa sang lại ruộng bí đỏ, tâm trạng chẳng hề bị ảnh hưởng dù chỉ một chút.
Sau khi Bạch San San tức giận về nhà, cầm lấy đồ đạc của mình, bắt xe đến thị trấn. Cát Thiên Minh đã mua cho cô ta một căn nhà ở thị trấn. Cô ta phải kiểm tra xem ngôi nhà đó như thế nào, nếu không phải phong cách mà cô ta thích, vậy để cho Cát Thiên Minh mua thêm cho cô ta một căn nữa, ngoài ra cả hai căn đó đều phải đăng ký dưới tên của cô ta.
Cát Thiên Minh thích cô ta như vậy, nhất định sẽ đồng ý đề nghị của cô ta thôi.
Bạch San San đến phòng khách sạn thành phố mà bọn họ ở lại, nhưng Cát Thiên Minh vẫn chưa về nên trước tiên cô ta sẽ đi tắm rửa, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Cát Thiên Minh đã mua nhà rồi, bọn họ có thể dọn vào ở mà không cần phải lãng phí thời gian ở trong khách sạn nữa.
Hiện tại anh cả không thể nương tựa, anh hai thì không thấy đâu, anh ba cũng không biết khi nào mới trở về. Về phần Chu Hữu Tường kia, anh ta không có tiền, còn có một đống họ hàng nghèo cần phải nuôi, hoàn toàn không thể dựa vào anh ta được. Bây giờ cô ta chỉ có thể dựa vào Cát Thiên Minh.
Mãi cho đến buổi chiều, Cát Thiên Minh mới trở về.
Bạch San San vội vàng đứng dậy nghênh đón: "Cát Thiên Minh, nhà đã mua xong chưa? Ngày hôm nay có thể dọn vào ở không?"
Cát Thiên Minh vui mừng gật đầu: "Mua xong rồi, là phòng cũ, không cần trang hoàng lại đâu, có thể chuyển đến sống luôn. Nếu em muốn qua đó ở thì hôm nay chúng ta có thể đi luôn."
"Thật không?" Bạch San San vui mừng không thôi.
"Đương nhiên là thật rồi, anh còn có cả giấy chứng nhận nhà ở đây." Cát Thiên Minh lấy giấy chứng nhận nhà ở đưa cho Bạch San San: "Viết tên của em đó! Tuy căn nhà nằm trong một cái hẻm nhỏ, thế nhưng diện tích rất lớn, còn có sân rộng, thật sự tốt lắm. Tình cờ là người ta muốn xuất ngoại, mới đem căn nhà bán đi, nếu không thì một căn nhà tốt như vậy hoàn toàn không tới lượt anh đâu!"
Bạch San San nhận lấy giấy chứng nhận nhà ở, thấy trên đó thực sự là tên của mình, vui mừng không thôi.
Sau này khi về quê, cuối cùng cô ta sẽ không cần phải sống trong một ngôi nhà cũ kỹ ở thôn An Cư nữa. Anh cả, anh hai, thậm chí cả anh ba cũng xây nhà lầu, duy chỉ để cho cô ta một căn nhà cũ trước đây. Vậy mà không có ai sửa sang lại cho cô ta, thật sự là không có ai đối xử với cô ta như em gái ruột.
Sau đó hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi sau đó vội vàng đi kiểm tra nhà mới, đi tới trước cửa, nhìn thấy cửa gỗ sơn đỏ, Bạch San San thấy hơi kinh ngạc, nhà này nhìn giống như nhà cô ta mua ở trấn Nam Nguyệt, xem ra những ngôi nhà lớn cũng không khác gì lắm!
Cát Thiên Minh móc chìa khóa ra mở cửa sân, gọi Bạch San San đi vào: "San San, em cảm thấy nơi này thế nào?"
"Nơi này thật sự rất tốt." Bạch San San đi vào bên trong: "Sau này ở đây sẽ thuộc về em sao?"
Cát Thiên Minh gật đầu: "Đúng vậy, sau này nơi đây chính là của em." Sau đó anh ấy lấy chìa khóa ra đưa cho Bạch San San: "San San, đây là chìa khóa, em cầm đi, sau này em có thể tới nơi này bất cứ lúc nào."
"Cảm ơn." Bạch San San nhận lấy chìa khóa, hiện tại cô ta lại có thêm một căn nhà nữa, bây giờ cô ta là người có nhà có tiền, thật sự không có gì phải lo lắng.
***
Lôi Minh là bác sĩ của bệnh viện nhà họ Quý, cũng là nhân tài mà Trình Tuyết Dương tự mình chiêu mộ tới, đối với thân thế bối cảnh của anh ấy, tất nhiên Trình Tuyết Dương sẽ rõ như lòng bàn tay. Nếu như anh ấy có mối quan hệ với Hà Uyển Xuân và Lâm Lệ Liên thì không có khả năng bà mời anh ấy gia nhập bệnh viện.
Cho nên khi Quý Khiết gọi điện thoại, nói với Trình Tuyết Dương nghe về chuyện Lôi Minh theo đuổi cô ấy, điều kiện bên ngoài của Lôi Minh không có vấn đề, nhưng phẩm hạnh bên trong, cái này không rõ ràng lắm.
Dù sao cũng không lăng nhăng, tính tình không xấu, cái này bên ngoài không thể dễ dàng nhìn ra được cho nên tốt nhất là đi tìm hiểu.
Nếu Lôi Minh thật sự đồng ý ở rể, Quý Khiết có thể xem xét hẹn hò với anh ấy, Trình Tuyết Dương sẽ phái người bảo vệ Quý Khiết, nếu như những điểm không tốt trên người Lôi Minh dần được bộc lộ, như vậy Trình Tuyết Dương đứng ra phản đối là được.
Cho nên Quý Khiết không cần lo lắng như vậy, hiện tại ông bà nội và cha mẹ của cô ấy đều còn trẻ, có thể bảo vệ cô ấy. Chỉ cần không phải Hà Uyển Xuân, Lâm Lệ Liên bên kia thì họ có thể thử tiếp xúc một chút.