Điền Khả Khả và Lý Hiểu Đồng không ở cùng một thành phố, cũng không học cùng một trường đại học, vì thế sau này muốn gặp mặt cũng không dễ.
Kể cả Lý Hiểu Đồng kết hôn với Quý Bằng ở thành phố Thượng Hòa cũng không nhất thiết phải nói cho Điền Khả Khả biết, mọi người sống cuộc sống của riêng mình, không cần phải chuyện gì cũng kể cho người khác nghe.
Kể cả bạn bè tốt đến mấy cũng không cần phải chuyện gì cũng chia sẻ, bởi vì bạn không phải con sâu trong bụng của đối phương, bạn không biết trong lòng đối phương nghĩ thế nào, không cẩn thận lúc bạn đang chia sẻ, trong lòng đối phương vừa nghe vừa nguyền rủa bạn cũng không biết chừng.
Bí mật đến cả người nhà cũng không thể chia sẻ chứ đừng nói đến bạn bè.
Sau khi nhận được thư thông báo, Lý Hiểu Đồng và Điền Khả Khả ở nhà thu dọn đồ đạc khai giảng cần dùng của mình, đợi đến khi khai giảng thì ngồi xe về thành phố Thượng Hòa với Quý Bằng, như thế Lý Hiểu Đồng không cần vất vả ngồi tàu hỏa nữa.
Ngày nào Điền Khả Khả cũng tới tìm Lý Hiểu Đồng, Lý Trình Trình khuyên Lý Hiểu Đồng giữ khoảng cách với Quý Bằng, đừng để Điền Khả Khả nhìn ra gì đó rồi xem cô bé thành tình địch.
Rất nhiều người bị từ chối xong sẽ không tìm nguyên nhân ở phía bản thân, mà luôn cảm thấy đối phương vì người khác nên mới không thích mình. Nhưng yêu thích là yêu thích, không thích là không thích, không thể vì không có người khác là đối phương sẽ thích bản thân mình.
Lý Hiểu Đồng không biết Quý Bằng thích mình, cô bé cũng không nhận ra, nhưng chị Trình Trình bảo cô bé giữ khoảng cách với Điền Khả Khả thì cô bé giữ khoảng cách.
Bây giờ nhận được thư thông báo rồi, cũng không cần Quý Bằng phải phụ đạo bài tập cho cô bé nữa vì thế cũng không cần ngồi cùng một chỗ đọc sách học bài giống như trước kia.
Mà sau khi tới, ánh mắt Điền Khả Khả lúc nào cũng dính lấy Quý Bằng, Lý Trình Trình biết có lẽ nào vì yêu thích quá nhiều năm, tình cảm sâu đậm rồi nên trong lòng vẫn còn chấp niệm.
Lý Trình Trình bất đắc dĩ lắc đầu, dù sao thì nhà Lý Hiểu Đồng không ở đây, sau này nếu kết hôn với Quý Bằng rồi cũng không cần phải tới đây, như thế cũng chẳng phải sợ sự tồn tại của Điền Khả Khả.
Bạn bè?
Bạn bè thì là cái gì, ở trước mặt người mình thích thì làm gì có bạn bè mà chỉ có tình địch.
Sắp vào năm học mới rồi, Quý Bằng và Lý Hiểu Đồng cũng định đến trường báo danh. Chỉ có điều Điền Khả Khả lại mang theo hành lý chạy qua đây, nói muốn đưa Lý Hiểu Đồng đến trường trước, sau đó mới quay về đến trường mình báo danh.
Quý Bằng tức giận đá cửa xe, trực tiếp để hai cái xe đi luôn, tự cậu ấy cũng đi theo, không dẫn theo Lý Hiểu Đồng nữa, càng không dẫn theo Điền Khả Khả, cậu ấy không ngờ Điền Khả Khả lại mưu mẹo như thế.
Điền Khả Khả làm thế cũng khiến Lý Hiểu Đồng không vui, cô ta không phải đến trường học báo danh à? Tại sao phải đi theo cô bé chứ?
"Khả Khả, em về nhà đi! Hiểu Đồng không cần em tiễn đâu." Lý Trình Trình kéo Lý Hiểu Đồng vào biệt thự, sau đó đưa cô bé ra sau vườn, cô luôn cảm thấy Điền Khả Khả còn cố chấp hơn trong tưởng tượng của cô. Quý Bằng muốn ở cùng một chỗ với Lý Hiểu Đồng không phải chuyện dễ dàng, trừ phi sau này bọn họ không đến thôn An Cư nữa, cũng không nói cho Điền Khả Khả biết chuyện này.
Nhưng bây giờ Điền Khả Khả lên đại học rồi, đến lúc đó quen nhiều người hơn, có nhiều mối quan hệ hơn. Nếu như nghe ngóng được chuyện Quý Bằng kết hôn rồi, dù cho nửa kia của Quý Bằng có phải Lý Hiểu Đồng hay không thì cô ta sẽ đều không vui.
Nhìn Quý Vinh mà xem, anh ấy bị người mình không yêu hại thảm đến thế nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một lát sau điện thoại trong nhà lại vang lên, Lý Trình Trình vội nghe máy, là Quý Bằng gọi tới nói cậu ấy ở thị trấn đợi Lý Hiểu Đồng. Sở dĩ không đến trạm xe lửa hay trạm xe khách đợi là bởi vì chắc chắn Điền Khả Khả sẽ xuất phát ở đó. Đến khi ấy, gặp nhau ở trạm xe lửa hay chạy xe khách đều sẽ không tiện.
Quý Bằng đã từ chối Điền Khả Khả, cậu ấy không muốn Điền Khả Khả biết người cậu ấy thích là Lý Hiểu Đồng bởi vì cậu ấy sợ Điền Khả Khả sẽ gây bất lợi cho Lý Hiểu Đồng.
Từ chuyện hôm nay Điền Khả Khả qua đây đòi đưa Lý Hiểu Đồng lên trường, cậu ấy có thể cảm nhận được hẳn là Điền Khả Khả không để những lời cậu ấy nói trong lòng, hơn nữa cô ta còn có ý định quấn lấy cậu ấy.
Quý Bằng cảm thấy hối hận rồi, trước đó lúc phụ đạo cho Lý Hiểu Đồng, tại sao cậu ấy còn phụ đạo thêm cho cả Điền Khả Khả? Nếu như không phụ đạo, phải chăng sẽ không có những chuyện này?
Kiếp này, cậu ấy sẽ không gặp lại Điền Khả Khả nữa, không cho Điền Khả Khả cơ hội tính kế mình, cũng không cho Điền Khả Khả có cơ hội làm tổn thương Lý Hiểu Đồng.
Lý Trình Trình bảo Bạch Đại Sơn sẽ đưa Lý Hiểu Đồng đến chỗ Quý Bằng hẹn, để Lý Hiểu Đồng và Quý Bằng cùng tới thành phố Thượng Hòa.
Bạch Đại Sơn đi xe máy chở Lý Hiểu Đồng và hành lý của cô bé đi về phía Quý Bằng hẹn, đột nhiên Lý Hiểu Đồng vòng tay ôm eo Bạch Đại Sơn, gò má còn tham lam dán vào lưng Bạch Đại Sơn, cơ thịt mạnh mẽ ấy khiến cô bé rung động và khao khát.
Sắc mặt Bạch Đại Sơn bỗng tối sầm lại: "Bỏ tay ra."
Lý Hiểu Đồng càng ôm Bạch Đại Sơn chặt hơn: "Anh Đại Sơn, em thích anh, Lý Trình Trình già rồi, không còn đẹp nữa, em ở với anh có được không? Chúng ta cùng nhau rời xa nơi này, đến vùng khác sinh sống có được không? Em sẽ đối xử với anh tốt hơn Lý Trình Trình, nếu anh Đại Sơn còn muốn có con, em cũng sẽ sinh cho anh, sinh bao nhiêu cũng được."
Bạch Đại Sơn dừng xe máy lại sau đó đẩy Lý Hiểu Đồng và hành lý của cô bé từ trên xe xuống: "Lý Hiểu Đồng, sao cô có thể kinh tởm như thế? Lý Trình Trình có lòng tốt nhận nuôi cô, đối xử với cô như con gái ruột, vậy mà cô lại đối xử với cô ấy thế này sao? Lại còn bảo vợ tôi không đẹp, cô còn trẻ đấy nhưng đến sợi tóc của cô ấy, cô cũng chẳng sánh bằng."
Thực sự Bạch Đại Sơn bị làm cho buồn nôn, thế mà anh với Lý Trình Trình lại nuôi phải một đứa ăn cây táo rào cây sung, anh không biết tại sao cô bé lại có thể nói ra những lời này.
Mấy năm qua, Lý Trình Trình hết lòng hết dạ vì cô ta, kể cả đến nhà họ Quý ở thành phố Thượng Hòa ăn tết, tham gia các loại yến hội cũng dẫn cô bé theo, hoàn toàn coi cô ta như em gái ruột, con gái ruột. So với người ba, ông bà nội và ông bà ngoại vô trách nhiệm của cô ta còn tốt hơn gấp nhiều lần.
Kết quả bây giờ cô ta lại làm tổn thương Lý Trình Trình như thế.
"Anh Đại Sơn, đàn ông đều thích cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, em biết anh cũng thích, anh chỉ cảm thấy anh hơn em quá nhiều tuổi thôi, nhưng không sao cả, chỉ cần chúng ta yêu nhau là được rồi." Lý Hiểu Đồng nói.
Ở chỗ bọn họ, đàn ông lớn hơn phụ nữ mấy chục tuổi còn được. Mà Bạch Đại Sơn chỉ lớn hơn cô ta hai mươi tuổi thôi, chẳng sao cả, cô ta chấp nhận mà.
Dù cho đàn ông bao nhiêu tuổi đều thích những cô gái mười tám, năm nay cô ta vừa tròn mười tám tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người. Cô ta không tin Bạch Đại Sơn thực sự không động lòng.
"Lý Hiểu Đồng, sau này đừng bảo cô quen biết chúng tôi nữa, cả đời này tôi và Lý Trình Trình sẽ coi như chưa từng nuôi nấng cô." Bạch Đại Sơn lên xe quay đầu đi thẳng không quan tâm đến Lý Hiểu Đồng nữa, vừa nãy cô ta cũng nói rồi, cô ta đã mười tám tuổi. Nếu đã là người trưởng thành vậy thì chuyện của mình tự mình làm.
Sau này anh với Lý Trình Trình sẽ không quan tâm chuyện của cô ta nữa.
Hộ khẩu của sinh viên đại học đều phải chuyển đến trường học để sau này tập trung quản lý, nói cách khác hộ khẩu của Lý Hiểu Đồng đã không còn ở nhà bọn họ. Cả đời này bọn họ không muốn Lý Hiểu Đồng chuyển hộ khẩu đến nhà họ nữa.