Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 57

Lý Trình Trình nhanh chóng tiến vào hang động kiểm tra thì phát hiện mấy cái rương vàng vẫn còn ở đó, những thứ mà nhà họ Trình mua cho cô đều được đặt ngay ngắn ở bên trong đường hầm hang động. Sau đó cô xuống giường chạy ra bên ngoài xem thử, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một cây dâu tằm khổng lồ mọc đầy quả dâu tằm.

Đây là cây dâu tằm trên mộ của Trình Tuyết Dương!

Lý Trình Trình vẫn chưa hiểu được rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra, cô cảm thấy bản thân sắp sụp đổ, nếu như nói chuyện của Trình Tuyết Dương chỉ là một giấc mơ, thì tại sao cô lại có tất cả những đồ vật trong đó, nhưng nếu như đó không phải là mơ thì tại sao ở ngoài hiện thực lại không có Trình Tuyết Dương.

Không có người tên là Trình Tuyết Dương, nên đương nhiên con của bà ấy cũng không tồn tại, tuy rằng tên của mấy người bác vẫn giống trước kia nhưng vẻ ngoài lại hoàn toàn khác nhau, cũng có nghĩa là bọn họ đã được người phụ nữ khác sinh ra, chứ không có quan hệ gì với Trình Tuyết Dương.

Vậy thì bà ấy ở đâu?

Cô là đứa cháu gái nhỏ nhất của Trình Tuyết Dương, vẻ ngoài của cô vẫn giống y hệt như trước đây mà!

Chuyện này hoàn toàn không thể giải thích được!

Bạch Đại Sơn vừa đẩy cửa sân ra, đã nhìn thấy Lý Trình Trình tóc tai bù xù, khuôn mặt suy sụp đang đứng dưới mái hiên ngoài phòng chính, sắc mặt anh lập tức tối sầm, quay người đóng cửa sân lại rồi đi tới chỗ cô, cúi người khiêng Lý Trình Trình lên vai, rồi giữ nguyên tư thế đi về phòng.

Anh đặt cô xuống giường rồi vươn tay nắm lấy đầu giường, đặt cô ở trước mặt anh, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Lý Trình Trình, em là vợ của Bạch Đại Sơn anh, anh cảnh cáo em, đừng có nhớ nhung gì đến Cố Trạch nữa, nếu không anh sẽ không để em sống dễ chịu đâu!"

Lý Trình Trình có hơi không hiểu: "Cố Trạch là ai? Em không biết anh ta."

Từ từ...

Đột nhiên, mảnh ký ức về Cố Trạch chợt lóe lên trong đầu cô, hóa ra Cố Trạch là con trai thứ ba của trưởng thôn, năm nay anh ta hai mươi tuổi, hiện đang là học sinh năm nhất trường Trung học Thần Quang, không học cùng lớp với Bạch San San, lúc kỳ thi đại học được khôi phục anh ta mười tám tuổi, nhưng do anh ta đọc sách không nhiều nên đã không thể vượt qua kỳ thi, đành phải đăng ký học từ năm thứ nhất trung học.

Năm Cố Trạch mười lăm tuổi không cẩn thận trượt chân lăn xuống sườn núi rồi ngất xỉu, tình cờ gặp được Lý Trình Trình, Lý Trình Trình đã cõng anh ta đến nhà thầy thuốc trong thôn, để bày tỏ lòng biết ơn, trưởng thôn đã định ra cọc hôn sự này cho hai người.

Nhưng nào ngờ chị hai của Lý Trình Trình, Lý An An, hiện đang học tại trường trung học Thần Quang, bởi vì cô ta và Cố Trạch cùng nhau đi học mỗi ngày nên hai người đã nảy sinh tình cảm với nhau, nên khi Cố Trạch trở về đã hủy hôn với Lý Trình Trình.

 

Thật ra Lý Trình Trình còn chưa biết thích là gì, nhưng cô vẫn biết bị hủy hôn ước đồng nghĩa với việc bị người ta bỏ, tâm trạng của cô không tốt nên đã đi ra bờ sông giải sầu, sau đó không biết như thế nào mà lại rơi xuống sông, sau đó thì được Bạch Đại Sơn cứu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó Lý Minh Sơn và Triệu Tiểu Nga tới nhà anh, bọn họ vì muốn lừa một khoản tiền của Bạch Đại Sơn nên đã ép Bạch Đại Sơn phải kết hôn với Lý Trình Trình. Bạch Đại Sơn vay mượn khắp nơi cuối cùng cũng gom đủ ba trăm tệ, hơn nữa còn bắt nhà họ Lý ký giấy cắt đứt quan hệ.

Sau đó thì giống với chuyện đã xảy ra với Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình xấu hổ ôm trán, rơi xuống nước, được nam chính cứu, sau đó gả cho nam chính, một thời gian sau, tra nam(*) sẽ hối hận rồi quay đầu níu kéo, đây chẳng phải là tình tiết bình thường trong truyện ngôn tình những năm này sao?

(*): "Tra nam" là từ chỉ một người đàn ông tồi, gây ra nhiều tổn thương cho người con gái yêu mình.

Sao loại chuyện này lại xảy ra trên người cô vậy chứ?

Ở trong mắt Bạch Đại Sơn, việc Lý Trình Trình nhíu mày và giữ im lặng có nghĩa là cô vẫn còn đang nhớ về Cố Trạch, anh như bị nổi điên mà áp sát vào người Lý Trình Trình: "Em là vợ do anh dùng ba trăm tệ để cưới về, đời này em chỉ có thể là của anh, em không được phép nghĩ đến Cố Trạch."

Lý Trình Trình ngoan ngoãn nằm im, không có phản kháng: "Cố Trạch là đồ vô dụng, anh ta là tra nam, em mới không thích anh ta, người em thích chính là Bạch Lão Đại, lúc đầu đúng là em có hơi d.a.o động, nhưng đơn giản chỉ vì em hy vọng sẽ có người mang em rời xa nhà họ Lý mà thôi."

Trước kia cô muốn tìm Bạch Lão Tam, cũng là vì cô hy vọng Bạch Lão Tam có thể đưa cô rời khỏi nơi này, nhưng lúc đó cô vẫn chưa có rung động, dù sao lúc đó cô đến tên của Bạch Lão Đại còn không biết, hơn nữa còn chưa xác định quan hệ cho nên cô cũng không tính là rung động.

Bạch Đại Sơn ngơ ngác đứng im tại chỗ, không thể tin nhìn chằm chằm Lý Trình Trình: "Em nói cái gì? Người em thích là anh sao?"

Lý Trình Trình gật đầu: "Đúng vậy, người em thích vẫn luôn là anh, nhưng em không biết anh có thích em hay không."

"Vậy sao khi nãy em đứng ngoài cửa trông có vẻ đau khổ như vậy? Gả cho anh thật sự khiến em đau lòng như vậy sao?" Bạch Đại Sơn vẫn không thể nào quên được dáng vẻ vừa đau khổ vừa tuyệt vọng của Lý Trình Trình lúc nãy, cô cứ như một con búp bê bị hỏng vậy.

Lý Trình Trình đỏ mặt, đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh: "Còn không phải là lỗi do anh sao? Tối qua anh hành xử thô lỗ như vậy, không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào cả, em còn không thể như vậy sao?"

Tuy Lý Trình Trình không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, nhưng chỉ cần cô và Bạch Đại Sơn ở bên cạnh nhau thì sẽ ổn thôi.

 
Bình Luận (0)
Comment