"Thật xin lỗi, tối hôm qua anh có hơi tức giận nên mới... Sau này anh sẽ không thô lỗ với em như vậy nữa." Bạch Đại Sơn ôm Lý Trình Trình vào lòng, như thể anh vừa tìm lại được bảo bối mà mình thất lạc vậy.
Khi Lý Trình Trình đang định mở miệng nói gì đó thì Bạch Đại Sơn lại tiếp tục nói: "Anh thích em, rất rất thích em, anh đã thích em từ lâu rồi. Ngày đó khi anh nghe tin em bị từ hôn, anh biết em không vui, nên anh đã âm thầm đi theo sau em, ở bên cạnh em..."
Nghe anh nói câu "Từ lâu rồi" khiến Lý Trình Trình hơi sửng sốt, từ lâu này rốt cuộc là đang nói nguyên chủ hay là nói đến cô? Hay cô vốn dĩ là nguyên chủ, bọn họ vốn dĩ không phải là hai người?
Lý Trình Trình ôm lại Bạch Đại Sơn, tựa người vào n.g.ự.c anh, cô không xoắn xuýt với những vấn đề này nữa, xoắn xuýt cũng chỉ là tự tìm phiền não cho mình thôi, chỉ cần người ở bên cạnh cô vẫn là anh, thì mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn.
Bởi vì ngày hôm qua kết hôn nên Bạch Đại Sơn đã xin nghỉ ba ngày, hôm nay mới là ngày thứ hai, đương nhiên không cần phải ra ngoài làm việc, lần này anh thật sự rất dịu dàng, anh như vậy mang đến cảm giác rất khác cho Lý Trình Trình.
Khi Lý Trình Trình tỉnh lại, Bạch Đại Sơn đã không còn ở nhà, cơn gió hè nhẹ thổi qua làm lá cây dâu tằm trong sân kêu xào xạc.
Chiếc xe đạp mới mua vẫn còn ở đó, sáu con gà cũng ở trong sân, trong đó có ba con của Bạch Lão Tam, Lý Trình Trình vội vàng trở về phòng, mở ngăn kéo tủ ra, mười tệ tiền tiêu vặt vẫn còn ở đó, hơn bảy trăm tệ cô tích trữ vẫn còn ở đó, mọi thứ vẫn còn ở đó, chỉ có ký ức của mọi người là bị thay đổi.
Chỉ có ký ức của cô là không bị thay đổi, hoặc có thể nói là thay đổi thất bại, cô nhớ được tất cả, dù là ký ức cũ hay ký ức mới, cô đều nhớ.
Nhìn thấy Bạch Đại Sơn ôm lồng chim ngói(*) trở về, trong lồng có mấy con chim ngói đang bay tới bay lui, đôi mắt cô lập tức ươn ướt, tuy trí nhớ của anh đã bị thay đổi nhưng anh còn vẫn nhớ đến những lời cô từng nói!
(*): Chim ngói nâu là loài chim cu đuôi dài, mảnh dẻ, thông thường dài 25 cm; phần lưng, cánh và đuôi có màu nâu ánh đỏ với các sợi lông màu xanh xám ở cánh; phần dưới của cánh có màu hạt dẻ.
"Vợ em bị sao vậy?" Bạch Đại Sơn thấy Lý Trình Trình nhìn anh bằng ánh mắt tủi thân nên lo lắng hỏi.
Lý Trình Trình đi tới, nhào vào lòng anh, ôm lấy anh thật chặt, cho dù anh đã không còn ký ức về khoảng thời gian đó nữa nhưng anh vẫn yêu cô như lúc trước, chỉ cần như vậy là đủ rồi!
Bạch Đại Sơn dùng một tay ôm chặt lấy Lý Trình Trình: "Sao vậy?"
"Không sao đâu, chỉ là em hơi nhớ anh thôi." Xém chút nữa là đoạn ký ức mấy tháng này đã hoàn toàn bị thay thế bằng ký ức mới, lúc đó khoảng cách giữa cô và Bạch Đại Sơn tương đương với một thế kỷ, chẳng lẻ cô còn không thể nhớ anh sao?
Trong lòng Bạch Đại Sơn như bị cái gì đó lấp đầy, anh đặt cái lồng chim ngói trong tay xuống rồi cúi người bế Lý Trình Trình lên: "Vợ à, rốt cuộc là em đang nhớ anh hay em đang nhớ đến chuyện khác?"
Không ngờ vợ anh lại yêu anh như vậy, trước đây cô nhất định đã rất đau khổ khi phải đối mặt với chuyện của Cố Trạch gây ra!
Lý Trình Trình tức giận đánh anh vài cái: "Mau thả em xuống, em muốn đi xem bọn chim ngói dễ thương."
"Dễ thương? Vậy trưa hôm nay anh sẽ mần thịt nó ăn." Bạch Đại Sơn mỉm cười nói.
Lý Trình Trình vội vàng nói: "Ăn hai con là được rồi, số còn lại thì giữ lại cho em, em muốn nuôi chúng để chúng đẻ thật nhiều trứng."
"Được, để chúng đẻ ra thật nhiều trứng, như vậy thì sau này anh không cần phải lên núi bắt nữa." Một tay Bạch Đại Sơn nắm tay Lý Trình Trình, một tay nhấc lồng chim ngói đi vào nhà kho, treo lồng chim ngói lên trên một cái móc làm bằng gỗ.
Sau đó anh lấy ra cái bát cũ, đổ vào một ít cám lúa mì và nước cho bọn chim ăn, động vật hoang dã rất khó nuôi nhưng nếu chúng chịu ăn cái gì đó thì chắc chắn có thể nuôi sống chúng.
Chạng vạng tối, Lý Trình Trình ngồi dưới tán cây dâu tằm cao lớn, ngẩng đầu nhìn những chiếc lá đung đưa trong gió, bất lực thở dài, vì sao khi cô giúp Trình Tuyết Dương lá rụng về cội lại khiến thế giới xảy ra sự thay đổi lớn như vậy?
Vân Mộng Hạ Vũ
Không thể nghĩ ra được nguyên nhân nên Lý Trình Trình dứt khoát không nghĩ đến nữa, cô đi vào nhà lấy sọt, sau đó ôm lấy thân cây từ từ trèo lên trên, sau đó ngồi lên trên một cành cây khá to trước mặt, bắt đầu hái dâu tằm, đặc biệt chỉ chọn những quả vừa to vừa đỏ, nếu có quả nào quá tím thì cô sẽ cho thẳng vào miệng ăn, vì nếu hái quả chín quá sẽ dễ bị dập, lúc mang lên trấn có thể sẽ bị thối.
"Vợ, em đang làm gì vậy? Nguy hiểm lắm, mau xuống đi." Bạch Đại Sơn vừa từ trong bếp đi ra đã nhìn thấy cảnh Lý Trình Trình ngồi trên một cành cây rất cao, đôi chân còn thoải mái đung đưa, khiến Bạch Đại Sơn sợ hãi vô cùng.
"Em đang hái dâu tằm để sáng sớm mai chúng ta mang vào trấn bán!" Lý Trình Trình khoát tay với Bạch Đại Sơn, trước đây cô thường xuyên trèo lên cây dâu tằm này, thậm chí có lúc còn ngủ luôn trên đó!
"Có thể mang ra ngoài bán sao?" Bạch Đại Sơn lo lắng hỏi.
Lý Trình Trình nằm nhoài người trên thân cây, tò mò hỏi: "Nhà chúng ta kiếm tiền bằng cách nào?"