Trong đoạn ký ức kia, tài sản nhà bọn họ có một khoản gần bốn trăm tệ là tiền riêng của Bạch Đại Sơn, phần còn lại là do bán trái cây rừng kiếm được, không biết trong đoạn ký ức này của Bạch Đại Sơn thì sẽ như thế nào.
Anh đưa cho nhà họ Lý ba trăm tệ tiền sính lễ, trong nhà vẫn còn hơn bảy trăm tệ, nói cách khác, Bạch Đại Sơn có hơn một nghìn tệ, cho dù nhìn khắp thôn An Cư cũng không tìm được một người nào giàu có như vậy, có một số nhà đông nhân khẩu, cả gia đình cùng nhau tích góp thì có thể tích đủ một nghìn tệ.
Bạch Đại Sơn ăn ngay nói thật: "Có một số là tiền anh nhận được lúc phân gia, có một số tiền là do anh dành dụm được, còn có một số tiền anh kiếm được từ việc bán chim ngói và chim sẻ."
Lý Trình Trình hiểu rõ gật đầu: "Vậy ngày mai chúng ta đi lên trấn thử xem dâu tằm có bán được hay không, nếu như có thể, chúng ta có thể kiếm được không ít tiền từ cây dâu tằm này."
Chờ sau khi bán hết số dâu tằm trên cây thì bọn họ có thể làm đậu phụ lá dâu bán, chỉ cần chăm sóc tốt cây dâu tằm này là có thể kiếm đủ tiền cho hai người bọn họ dùng, bọn họ ở nông thôn nên ngoài ăn uống ra thì rất ít chỗ để bọn họ phải tiêu tiền.
Nhưng bọn họ vẫn phải kiếm tiền và tiết kiệm tiền, vì sau này bọn họ còn phải nuôi con nữa.
"Bạch Lão Đại, anh lên núi giúp em hái một bao lá cây to không có độc, sau đó gọi Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên, em có chuyện muốn tìm bọn họ." Cô muốn giữ lá dâu tằm lại để làm đậu phụ lá dâu nên không nỡ dùng lá dâu tằm để gói quả dâu tằm.
"Được, em xuống đây trước đi, lát nữa anh leo lên hái giúp em." Bạch Đại Sơn mở rộng vòng tay về phía Lý Trình Trình, mặc kệ có kiếm được tiền hay không, cũng đều phải thử làm một lần.
Lý Trình Trình đưa sọt cho Bạch Đại Sơn, sau đó nghịch ngợm cười: "Bạch Lão Đại, anh có thể đỡ được em không?"
"Yên tâm, anh sẽ tập trung với lại lực cánh tay của anh cũng tốt lắm." Bạch Đại Sơn vỗ nhẹ vào cánh tay của mình.
"Được rồi, vậy em xuống đây, anh phải đỡ được em đấy nhé. Nếu em mà ngã bị thương thì người chăm sóc em là anh đấy nhé!" Lý Trình Trình nhắc nhở một câu, chờ Bạch Đại Sơn chuẩn bị xong, cô mới nhảy xuống dưới, chuẩn xác rơi vào vòng tay của Bạch Đại Sơn.
Bạch Đại Sơn ôm cô một lúc mới đặt cô xuống đất, xách bao vải bố đi ra ngoài.
Một lúc sau, Lý Trình Trình nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên liền gọi bọn họ vào.
"Thím, thím gọi chúng cháu tới đây là có chuyện gì sao?" Bạch Thư Lễ hỏi.
Lý Trình Trình lấy cho mỗi người một nắm kẹo cưới rồi nói: "Trên núi có rất nhiều trái cây rừng, nhưng một mình thím hái không được nhiều, các cháu có thể hái giúp thím không? Một cân một xu, được không?"
"Thím à, thím muốn ăn gì chỉ cần nói cho cháu, cháu sẽ hái cho thím không cần trả tiền đâu, thím và chú Đại Sơn vừa mới kết hôn, sau này sẽ có rất nhiều nơi cần dùng đến tiền, tốt nhất là thím nên tiêu tiết kiệm một chút!" Bạch Thư Lễ nói.
"Nếu thím chỉ cần một ít thì thím chắc chắn sẽ không cho cháu tiền, nhưng thím cần rất nhiều, mỗi ngày đều cần đó. Hái quả rừng rất tốn thời gian còn vất vả nữa, sao thím có thể để các cháu làm không công được?" Lý Trình Trình vỗ nhẹ vào vai Bạch Thư Yên nói: "Thống nhất như thế nhé, chỉ cần các cháu đồng ý hái thì một cân là một xu, coi như kiếm tiền trang trải cuộc sống cho mình, vậy thì học kỳ sau sẽ không cần đến tiền của gia đình nữa."
Dưới sự thuyết phục của Lý Trình Trình, cuối cùng Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên cũng gật đầu, Bạch Thư Lễ lo lắng hỏi lại: "Loại quả dại nào cũng có thể được hay sao ạ?"
"Nếu không thì quả nào dễ thối hoặc quá chín thì các cháu có thể tự ăn. Ngoài ra, đừng trộn lẫn các loại trái cây dại với nhau, chỉ bỏ một loại vào một giỏ, hiểu không?" Lý Trình Trình đặc biệt nhấn mạnh.
Nếu tất cả trộn lẫn với nhau thì cô còn phải nhặt phân loại ra, như thế sẽ lãng phí nhiều thời gian hơn.
"Còn nữa, chuyện này đừng để người khác biết, biết không?" Lý Trình Trình dặn dò thêm.
Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên gật đầu: "Thím yên tâm, chúng cháu biết rồi, chúng cháu sẽ không nói với người khác đâu ạ."
Nếu như có người khác hái quả rừng đến đổi tiền với Lý Trình Trình, thì cô nên nhận hay không nhận đây?
Nếu nhận thì cô làm gì có nhiều tiền mà nhận chứ?
Nếu không nhận thì khi đó mọi người sẽ nghĩ về cô như thế nào đây?
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho nên chắc chắn việc này không thể để lộ ra bên ngoài được.
Sau khi Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên rời đi, Lý Trình Trình tiếp tục trèo lên cây dâu tằm và hái dâu, bây giờ đã là tháng bảy, những quả dâu còn lại là những quả chín cuối cùng, thực ra là không còn nhiều nên cô nhanh chóng hái xuống để đi đổi chúng lấy tiền.
Chờ Bạch Đại Sơn lấy lá về đến nhà thì Lý Trình Trình vội vàng gói dâu tằm vào trong lá, sau này sẽ tiện bán hơn, mỗi gói bán một xu, không cần phải đếm nữa.
Buổi tối khi trời mới nhá nhem, Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên mang trái cây dại đến cho Lý Trình Trình, Bạch Đại Sơn không có cân nên phải để Bạch Đại Sơn dùng tay ước lượng vậy.
Sáng hôm sau, khi trời vừa rạng sáng, Bạch Đại Sơn chở Lý Trình Trình trên chiếc xe đạp mang theo trái cây dại đến thị trấn, khi đi ngang qua trường trung học Thần Quang, Lý Trình Trình bảo Bạch Đại Sơn dừng lại một lúc, cô xuống xe và đưa cho ông bảo vệ ở cổng mấy gói dâu tằm.
Mặc dù ký ức của mọi người đều bị ký ức mới bao phủ, không ai nhớ được những chuyện trước đó, nhưng Lý Trình Trình vẫn nhớ, bọn họ đều là người đối xử tốt với cô.
Lý Trình Trình lại lấy thêm mấy gói đưa cho ông bảo vệ: "Ông à, những gói này là cho thầy giáo Lâm Hải, làm phiền ông giúp cháu đưa cho thầy với nhé."
Nói xong cô bỏ chạy vì sợ ông bảo vệ trông cửa hỏi cô là ai, ông ấy đã không còn những ký ức đó nữa, cô nói tên người ta cũng không nhớ cô là ai nên tốt nhất là đừng nói gì mà cứ giả vờ làm quen trước, vậy thì năm sau đến trường đăng ký học sẽ thuận tiện hơn.
Sau đó, cả hai đi thẳng đến nơi họ từng bán quả rừng, ở đó có rất nhiều người, điều kiện cũng tốt hơn, họ đều sẵn sàng bỏ ra một xu, thậm chí vài xu để mua một ít trái rừng về làm đồ ăn vặt cho con cái của họ để thay đổi khẩu vị của chúng.
Dâu tằm rất nhanh đã bán hết, Bạch Đại Sơn hơi kinh ngạc: "Không nghĩ tới thứ này lại có thể thật sự kiếm được tiền!"
"Ăn ngon thì mới có thể kiếm tiền được. Mận rừng trên núi quá chua, đào rừng quá chát nên cũng không bán được." Cô có khả năng biến mận dại và đào rừng thành đồ ăn ngon được, nhưng hiện tại bọn họ không có nhiều vốn nên cô cũng không dám làm loạn. Một khi có vốn, có thể dùng một nửa số tiền ra thử, dù tiêu mất một nửa thì cô vẫn còn một nửa tiền để dùng cho chi tiêu sinh hoạt đấy!