Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 60

Mặc dù cô có ba hộp vàng lớn do Trình Tuyết Dương tặng, nhưng bây giờ giá vàng rẻ đến mức đổi lấy tiền cũng tiếc, còn không bằng cô để dành sau này rồi tính.

Hơn nữa, bây giờ có nhiều cách để kiếm tiền và chưa phải lúc tuyệt vọng nhất, vậy thì tại sao lại lãng phí vàng cơ chứ?

Cô vẫn thích kiếm tiền theo cách thực tế hơn.

Khi hai người về nhà, đi qua cổng trường trung học Thần Quang thì nhìn thấy học sinh đi theo nhóm năm nhóm ba người mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, đeo cặp sách màu xanh quân đội đi bộ từ xa rồi bước vào khuôn viên trường.

Ngoài ra còn có những cô gái mặc váy dài, trông rất dịu dàng, trầm lặng và thanh lịch.

Lý Trình Trình kéo vạt áo Bạch Đại Sơn tò mò hỏi: "Bạch lão đại, nhìn thấy nhiều cô gái trẻ đẹp như vậy, anh có thấy hối hận khi cưới em không? Anh có hối hận vì kết hôn quá sớm không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Có một thành phố nổi tiếng với những người phụ nữ xinh đẹp, đàn ông đến đó đều than thở rằng mình kết hôn quá sớm, điều này cho thấy phụ nữ ở đó đẹp đến nhường nào.

Bạch Đại Sơn đưa tay ra sau nắm lấy tay Lý Trình Trình, nhẹ nhàng xoa xoa: "Không phải bản thân anh cũng có một thiếu nữ trẻ đẹp rồi sao?"

Lý rình Trình bĩu môi, người đàn ông này học được khá nhanh.

Đột nhiên, trước cổng trường có một người đàn ông lao tới, dang rộng cánh tay chặn xe Bạch Đại Sơn, Bạch Đại Sơn vội vàng bóp phanh, quay đầu nhìn Lý Trình Trình: "Trình Trình, em có sao không?"

Lý Trình Trình vì xe phanh gấp mà đ.â.m vào lưng Bạch Đại Sơn, thấy Bạch Đại Sơn quan tâm mình nhiều như thế, cười lắc đầu: "Em không sao."

Cho dù thời gian có quay ngược lại, cho dù ký ức có thay đổi thì anh vẫn là Bạch lão đại của cô.

Thấy Lý Trình Trình không sao, Bạch Đại Sơn quay đầu nhìn về phía trước, không hài lòng nhìn Bạch San San: "Em muốn làm cái quái gì vậy? Em là học sinh cấp ba, có biết tí lễ phép nào không thế?"

Bạch San San vừa đau lòng vừa hoảng hốt, anh cả của cô mới nhận giấy đăng ký kết hôn có một tuần, mới tổ chức kết hôn được hai ba ngày mà tất cả suy nghĩ đều đổ dồn về Lý Trình Trình rồi: "Anh cả, Lý Trình Trình này có gì tốt thế? Cô ta chỉ là đôi giày hỏng bị Cố Trạch vứt đi mà anh còn coi cô ta như bảo bối vậy?"

"Anh không coi vợ của mình là bảo bối, vậy anh nên coi ai là bảo bối của mình? Hay là coi vợ của người khác là bảo bối của mình? Đó không phải là ngớ ngẩn sao? Thật là buồn cười." Bạch Đại Sơn thấy mấy học sinh nhìn về bên này thì nói: "Các bạn học giúp tôi phân xử công bằng với nhé, đàn ông sau khi kết hôn có nên nghiêm túc và có trách nhiệm với vợ mình không? Đối xử tốt với vợ của người khác có phải là hành vi sai lầm ngớ ngẩn hay không?"

"Tôi tin rằng ai cũng muốn bố mẹ mình có mối quan hệ tốt với nhau. Không ai muốn bố đối xử tốt với phụ nữ khác và tiêu tiền cho người phụ nữ khác đúng không?"

Lời này vừa nói ra, các học sinh có mặt tại đây lập tức phẫn nộ, có người ở nhà đã trải qua những chuyện khủng khiếp này, cho nên càng tức giận mắng mỏ loại phụ nữ đã hủy hoại hôn nhân của người khác.

Bạch San San theo bản năng rụt cổ, không ngờ anh cả lại nói ra lời này, khiến mọi người lầm tưởng cô là cô em chồng độc ác muốn phá hoại quan hệ giữa anh trai và chị dâu.

 

Tuy rằng cô đúng là có ý nghĩ này nhưng cô cũng không thể để người khác cảm nhận được ý đồ của mình!

Điều cô không ngờ tới là các bạn học sẽ kích động như vậy, dường như mọi người đều rất ghét những người phụ nữ phá hoại mối quan hệ của người khác.

Không cần biết người này là mẹ chồng, cô em chồng hay thậm chí là họ hàng, chỉ cần bị nghi ngờ phá hoại quan hệ vợ chồng thì đều là đối tượng bị mọi người căm ghét.

"Anh ơi, em mỗi ngày đi bộ đến trường mất hơn một tiếng, sau giờ học đi bộ về nhà cũng mất hơn một tiếng, tổng cộng cả ngày em phải đi bộ ba tiếng, không chỉ vất vả mà cũng làm chậm trễ thời gian học tập của em, cho nên anh có thể cho em xe đạp để đi không? Em phải sử dụng nó hàng ngày, còn hai người sống ở nông thôn và ít có cơ hội đi xe đạp. Sẽ thật lãng phí nếu không dùng đến nó có phải không?" Bạch San San đưa tay nắm lấy tay cầm của xe đạp, cố ý nói lớn.

Cô ta làm như thế có hai mục đích.

Đầu tiên cô ta muốn để cho mọi người biết nhà cô cũng có điều kiện tốt, kể cả xe đạp tốn kém như thế còn có thể mua được.

Thứ hai là muốn không trâu bắt chó đi cày, ép anh cả phải đưa xe đạp cho cô ta dùng.

Lý Trình Trình chỉ là một đôi giày rách thì có tư cách gì được dùng chiếc xe đạp mới tinh như thế.

"Thật ngại quá, chúng ta đã chia nhà rồi, hiện tại em thuộc quản lý của Bạch lão nhị, muốn xe đạp thì đi tìm anh hai của em." Bạch Đại Sơn đẩy Bạch San San ra, đạp mạnh rồi phóng xe đạp đi thật nhanh như tia chớp rời đi trước mặt mọi người.

Anh nhận được nhiều ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Có cậu bé nào lại không muốn có một chiếc xe như vậy!

Lý Trình Trình không ngờ Bạch San San bị che phủ ký ức vẫn ghét cô đến vậy nhưng cô cũng ghét Bạch San San như thế, cô sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với Bạch San San: "Bạch lão đại, nếu em gái anh vẫn luôn không thích em và luôn không chấp nhận em thì phải làm sao bây giờ?"

"Nếu không thích thì cứ không thích thôi, chúng ta ở bên nhau cũng không cần con bé thích hay không." Bạch San San còn lớn hơn Lý Trình Trình mấy tháng, nếu nó cũng hiểu chuyện bằng một nửa Lý Trình Trình thì anh cũng có thể bớt lo lắng hơn.

Ký ức mới thứ hai cho Lý Trình Trình biết, sở dĩ Bạch San San ghét cô không phải vì cô kết hôn với Bạch lão đại, mà là vì Bạch San San cũng phải lòng Cố Trạch, con trai thứ ba của trưởng thôn. Chỉ với thân phận là con trai trưởng thôn này cũng giúp anh ta được ưu tiên trong việc lựa chọn bạn đời.

Chưa kể Lý An An thích Cố Trạch, trong làng có rất nhiều cô gái thích Cố Trạch, khi Lý Trình Trình và Cố Trạch còn có hôn ước, không biết có bao nhiêu người ghen tị với cô.

Nhưng bây giờ Cố Trạch và Lý An An lại yêu nhau, mối quan hệ của họ đã ổn định, sau kỳ thi tuyển sinh đại học năm sau, bất kể có đỗ hay không, họ sẽ kết hôn trong thôn trước, sau đó nên đi học thì đi học mà nên làm việc thì làm việc.

Chỉ có Lý Trình Trình, một người từng trải mới biết, nếu Cố Trạch được nhận vào đại học mà Lý An An thì không, vậy thì Lý An An sẽ trở thành kẻ bị bỏ rơi như cô, nếu Cố Trạch không được nhận vào đại học thì anh ta cũng không muốn ở lại nông thôn.

Gia đình anh ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để tìm cho anh ta một công việc, để anh ta lên thành phố, cho anh ta trở thành công dân thành phố, đến lúc đó, khoảng cách giữa hai người sẽ càng lớn, càng không thể đến với nhau được.

Trừ khi Lý An An đỗ đại học và trở thành sinh viên đại học, nếu vậy thì nhà họ Cố đương nhiên sẽ nịnh nọt cô ta, không muốn mất cô ta, nhưng với điểm số của Lý An An thì không có khả năng vào đại học được.

 
Bình Luận (0)
Comment