Lý Trình Trình chần măng đông qua nước sôi, vớt ra khỏi nồi đang bốc hơi nghi ngút. Cô đang định ngâm nước lạnh để lát nữa cắt thì nghe tiếng gõ cửa. Cô vội vàng đi mở cửa thì thấy thím vừa nãy đang vác một bao tải bằng đay qua, bên trong ít nhất cũng có mười mấy hai mươi cân khoai lang, Lý Trình Trình liền cảm động trong lòng.
"Thím ơi, sao thím cho nhiều thế? Vài ngày nữa là chia lương thực rồi ạ!" Lý Trình Trình có hơi ngượng ngùng.
"Năm nay nhà thím thu hoạch không ít, đủ ăn. Hai đứa ăn đi, đặc biệt là cháu, làm con gái thì nhất định phải ăn nhiều, bồi bổ cơ thể cho khỏe mạnh, sau này mới dễ sinh con." Bà thím vỗ vai Lý Trình Trình.
Lý Trình Trình bê khoai lang vào bếp, chia một nửa con gà rừng mà Bạch Đại Sơn đã cắt ra, cho vào một cái bát sạch, đặt vào giỏ nhỏ, rồi xách đi đưa cho bà thím: "Thím ơi, cháu lấy cho thím mấy miếng gà. Thím về nấu một nồi canh gà cho cả nhà đều được uống một chén."
Bà thím từ chối: "Hai đứa không dễ dàng gì mới bắt được một con gà rừng. Giữ lại mà ăn để bổ sung dinh dưỡng, cho thím làm gì? Nhà thím ăn no mà, không thiếu dinh dưỡng."
"Thím ơi, nếu thím không nhận, cháu cũng không nhận khoai lang của thím đâu. Lát nữa thím mang về luôn đi!" Lý Trình Trình cau mày, nghiêm túc nói.
"Thôi được rồi!" Lúc này bà thím mới miễn cưỡng nhận lấy, trong lòng cảm thấy áy náy, làm như vậy người ta có nghĩ rằng bà ấy đến vì con gà rừng không? Bà ấy thật sự không biết nhà họ có gà rừng!
"Thím ơi, không biết cháu nên gọi thím là gì ạ?" Lý Trình Trình hỏi, không biết tên thì sau này làm sao qua lại?
"Thím là mẹ của Triệu Quyên Quyên. Thím tên là Tôn Tố Mai, cháu gọi thím là thím Triệu hay thím Tôn đều được." Tôn Tố Mai nói.
Lý Trình Trình hơi kinh ngạc trong lòng. Quả nhiên, lòng tốt có tính lây lan, bởi vì cô giúp cô bé Triệu Quyên Quyên này có thu nhập, kết quả bây giờ mẹ của cô bé này lại đến giúp đỡ mình.
Triệu Quyên Quyên và Lý Hồng Mai giúp cô hái quả dại, một cân một đồng, một ngày hái được vài chục cân cũng được vài hào. Thời gian dài như vậy, hai người họ cũng kiếm được không ít tiền, điều kiện gia đình tốt lên thì muốn giúp đỡ những người có điều kiện tệ hơn, những người như vậy cô có thể qua lại.
"Vậy thì cháu gọi thím là thím Triệu nhé!" Lý Trình Trình mỉm cười nói.
Tôn Tố Mai gật đầu: "Được."
"Thím Triệu, ngày mai nếu thím có rảnh thì đến nhà cháu một chuyến, cháu có chuyện cần tìm thím." Lý Trình Trình khẽ nói.
Nhìn bộ dạng bí ẩn của Lý Trình Trình, Tôn Tố Mai thực sự rất hứng thú, nhưng bà ấy không hỏi nhiều mà gật đầu: "Vậy ngày mai khi nào thím rảnh sẽ qua, lúc nào cháu cũng có ở nhà đúng không?"
"Đúng vậy, cháu ở nhà." Bây giờ mỗi buổi sáng, cô chỉ cần cùng Bạch Đại Sơn đi bán rau diếp cá, chờ đến khi măng đông tìm được người đào, rau diếp cá cũng tìm được người đào thì cô cũng không cần làm nhiều việc nữa.
"Được." Tôn Tố Mai gật đầu, quay đầu nhìn xung quanh, sau đó xách giỏ nhanh chóng rời đi. Bà ấy là đến giúp Lý Trình Trình, không thể gây phiền toái cho cô.
Lý Trình Trình đến nhà bếp, mở bao bố ra, những củ khoai lang bên trong đều là loại tròn trịa, hơn nữa bên ngoài còn nhẵn nhụi không có lỗ sâu. Cô đoán có lẽ Tôn Tố Mai đã đặc biệt chọn cho cô những củ khoai lang tốt.
Bạch Đại Sơn đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy Lý Trình Trình đang ngồi xổm trên mặt đất nghiên cứu khoai lang, anh hỏi: "Đây là của thím kia mang tới à?"
"Đúng vậy, em không ngờ bà ấy lại mang qua nhiều như vậy, cho nên em đã chia cho bà ấy nửa con gà rừng." Lý Trình Trình nói.
Bạch Đại Sơn cho khoai lang vào trong cái vại lớn, sau đó đậy nắp lại, nếu để ở bên ngoài sẽ dễ dàng trở thành khẩu phần lượng thực của chuột.
Chuyện Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình bắt được gà rừng trên núi bởi vì người đàn ông vừa lười vừa tham ăn kia mà rất nhanh đã lan truyền khắp trong thôn.
Buổi tối, lúc Bạch San San tan học trở về thôn thì có người sợ thiên hạ không đủ loạn đến trước mặt cô ta kể lại rằng anh cả và chị dâu của cô ta bắt được gà rừng. Nếu buổi tối không gọi cô ta qua đó ăn thì chính là ăn mảnh.
"Ai cần cô lo? Cô thích đi quản chuyện người khác vậy sao? Vậy thì g.i.ế.c một con gà cho tôi ăn đi!" Bạch San San gào lên với người đó, sau đó nhanh chóng bước đi.
Cô ta đã đắc tội với Lý Trình Trình, anh cả cũng đã cắt đứt quan hệ với cô ta. Vậy thì sao họ có thể gọi cô ta đến ăn sau khi bắt được gà rừng chứ? Người này rõ ràng là đến để sỉ nhục cô ta!
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn Bạch San San thở phì phì chạy đi, người kia giống như là gian kế đã thực hiện được nên trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Buổi tối, Bạch San San dĩ nhiên không chờ được anh cả sang đây kêu cô ta đến ăn gà rừng, thậm chí ngay cả anh hai cũng không kêu. Anh hai trở về trong bộ dạng bẩn thỉu, Bạch San San nhìn thấy thì ghét bỏ không chịu được. Nhưng mà cô ta đã tiêu hết tiền chia nhà rồi. Nếu cô ta còn cần đi học, còn cần tiền tiêu vặt thì nhất định phải dỗ dành anh hai cho tốt, bằng không anh hai cũng không để ý tới cô ta nữa, cô ta thật sự chỉ có thể thôi học.
Bạch lão nhị đến giếng, kéo một gàu nước lên, rửa tay sạch sẽ rồi đi vào bếp nấu cơm tối. Bây giờ, cuối cùng cậu ta cũng đã hiểu được nỗi khổ của anh cả. Anh cả đã làm rất nhiều việc cho gia đình, thậm chí tuổi tác đã cao, suýt nữa ế vợ, kết quả là Bạch San San không nói một lời tốt đẹp nào, ngược lại còn liên tục chê bai và phàn nàn. Bây giờ đến lượt cậu ta, Bạch San San cũng như vậy.
Sự thất vọng lớn nhất trên đời không có gì bằng sự hy sinh của bản thân mà không nhận lại được gì, không phải sao?
Bây giờ Bạch lão nhị cũng không muốn nói gì với Bạch San San nữa, cứ như vậy mà bước đi. Dù sao hai năm nữa là có thể gả cô ta đi rồi, cậu ta không cần phải làm những việc này cho cô ta nữa. Đến lúc đó xem trên đời còn có ai cam tâm tình nguyện làm nhiều việc cho cô ta như vậy hay không.
Ước chừng cả Bạch lão tam cũng không có kiên nhẫn như vậy, bởi vì Bạch lão tam đã nhiều năm không sống chung với Bạch San San, cậu ta không có kiên nhẫn với bất kỳ ai, chỉ có thể kiên nhẫn với công việc của mình.
Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn muốn tranh thủ lúc trời còn sáng để rửa sạch và sơ chế rau diếp cá mà Bạch lão nhị mang đến, vì vậy họ ăn tối hơi muộn. Bữa cơm chỉ có hai món đơn giản: canh cải thảo trắng và gà nấu măng đông. Nước gà thấm vào từng lát măng đông khiến măng trở nên thơm ngon hơn.
Bạch Đại Sơn cũng không ngờ măng đông được Lý Trình Trình chế biến lại ngon đến như vậy, vừa giòn vừa mềm, lại mang một vị ngọt thanh, hoàn toàn không giống như những gì anh từng ăn trước đây, lúc nào cũng có vị đắng.
Lý Trình Trình vừa ăn vừa nói: "Măng đông cần luộc qua nước sôi một lúc, sau đó vớt ra ngâm nước lạnh một lúc, như vậy có thể loại bỏ phần lớn vị đắng. Tuy không thể loại bỏ hoàn toàn nhưng cũng có thể loại bỏ được phần lớn."
Nói thật, măng non thực sự rất ngon, Lý Trình Trình ở đời trước rất thích ăn măng chua cay ở các quầy hàng rong. Có loại cay và không cay, còn có món thịt kho tàu kiểu măng cũng rất ngon, chỉ là thay thịt ba chỉ bằng măng.
Bây giờ bản thân đã có rau diếp cá để kiếm tiền, Lý Trình Trình không định kinh doanh măng đông sớm như vậy. Cô dự định tích trữ thêm măng đông. Đợi đến khi việc kinh doanh rau diếp cá không còn khả thi hoặc thị trường xuất hiện nhiều đối thủ cạnh tranh, cô sẽ tạm ngừng kinh doanh rau diếp cá và chuyển sang kinh doanh măng mùa đông và măng mùa xuân. Cô nhất định phải trở thành người đầu tiên "được lợi".
Cô tin mình có thể làm giàu bằng nông sản, không cần phải như người khác vì kế sinh nhai mà phải vất vả bôn ba ở bên ngoài, hơn nữa còn không kiếm được nhiều tiền.