Chiều hôm sau, Tôn Tố Mai cùng con gái Triệu Quyên Quyên đến. Bởi vì đã gần đến mùa đông, không còn nhiều quả dại, nếu có cũng là mọc trên cây, họ cũng không hái được, thu nhập cũng vì vậy mà ít hơn trước.
Lý Trình Trình lấy một cây rau diếp cá ra, nói với Tôn Tố Mai và Triệu Quyên Quyên: "Thím Triệu, hôm nay cháu gọi thím đến đây, thực ra là muốn nhờ thím giúp đỡ. Cháu biết một nhà máy thức ăn chăn nuôi cần loại cỏ này để làm thức ăn gia súc, giá thu mua của họ là một đồng một cân. Nếu hai người muốn đào thì hãy đào như cháu này, cả lá trên và rễ dưới đều phải đào, sau đó đợi đến lúc trời tối thì mang đến cho cháu."
Lý Trình Trình không dám nói mình cần thứ này, trong mắt mọi người, cô và Bạch Đại Sơn rất nghèo, lấy đâu ra tiền mua những thứ này chứ!
"Đây không phải là loại cỏ trên bờ ruộng có mùi tanh của cá sao?" Tôn Tố Mai chỉ vào cây rau diếp cá trong tay Lý Trình Trình, cực kỳ kích động, hỏi: "Mọi người thực sự cần loại cỏ này sao?"
"Đúng vậy, mấy ngày trước cháu cũng đào loại này. Nhưng mà sức khỏe cháu không tốt, ngồi lâu sẽ choáng váng nên hai ngày nay cháu đào rất ít. Nếu hai người đồng ý, hôm nay có thể đào ngay, đào bao nhiêu cân sẽ được trả tiền bấy nhiêu cân, tuyệt đối không chậm trễ. Tuy nhiên, hai người phải loại bỏ lá già và rễ già, không để dính bùn, giống như của cháu này, hai người có thể lấy của cháu làm mẫu." Lý Trình Trình giải thích.
Triệu Quyên Quyên và Lý Hồng Mai vẫn luôn giúp cô hái quả dại, chỉ là chưa bao giờ gặp mặt. Cô cũng không hiểu rõ hai cô bé này lắm nhưng cô tin Triệu Quyên Quyên sẽ nói cho Lý Hồng Mai biết, như vậy cô không cần phải đi tìm Lý Hồng Mai nữa.
"Thím Triệu, Quyên Quyên, hai người tự làm việc này là được rồi, đừng nói cho ai biết cả. Dù sao chúng ta cũng mới bắt đầu làm, nếu một đống người theo chúng ta cùng đào, đến lúc đó bán không được thì phải làm sao? Cho nên trước tiên chúng ta đừng nói, nếu có ai hỏi thì nói là đào cho gà ăn." Lý Trình Trình dặn dò.
Cho dù bọn họ cũng học theo, đào cho gà ăn thì cũng sẽ không đào nhiều, bởi vì thôn An Cư trước đây chưa có nhà nào nuôi gà quy mô lớn, sẽ không có ai đào rau diếp cá với số lượng lớn, cho nên tạm thời sẽ không có ai tranh giành việc làm ăn này với Lý Trình Trình.
Đợi đến khi người khác phát hiện ra chuyện kinh doanh rau diếp cá thì cô lại chuyển sang kinh doanh măng đông, có thể nói là hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến bản thân.
"Được, được." Tôn Tố Mai nắm lấy cọng rau diếp cá đó, vui mừng đến nỗi tay cũng hơi run rẩy.
Triệu Quyên Quyên cũng rất vui. Cô bé còn tưởng mình không kiếm được tiền nữa, không ngờ cơ hội kiếm tiền lại đến lần nữa. Như vậy thì sang năm cô bé có thể đi học rồi.
Mặc dù nhà họ đã ra ở riêng nhưng bà nội của cô bé trọng nam khinh nữ không thích cô bé. Lúc nào bà ta cũng can thiệp vào chuyện nhà họ, không cho cha mẹ cô bé để cô bé đi học. Hiện giờ trong nhà có tiền rồi, sau này sẽ không ai có thể can thiệp vào chuyện nhà họ nữa.
Lý Trình Trình nhìn dáng vẻ hào hứng của Tôn Tố Mai và Triệu Quyên Quyên, biết rằng quyết định này của mình là không sai, vừa giúp đỡ người khác vừa giải quyết được phiền phức của bản thân.
Sau đó Tôn Tố Mai và Triệu Quyên Quyên cùng nhau trở về.
***
Thành phố Thượng Hòa, nhà họ Trình.
Trình Tuyết Chí ngồi trong thư phòng đọc báo, ly trà trước mặt đang tỏa ra hơi nóng.
Trình Tuyết Chí đưa tay định cầm ly trà, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Thưa ông Trình, là điện thoại của cậu Thần."
"A Thần gọi điện thoại đến à? Được, được, tôi đến ngay." Trình Tuyết Chí vịn vào bàn đứng dậy, sau đó đi ra ngoài.
Năm nay ông ấy mới hơn bảy mươi tuổi nhưng vì trước đây bị thương quá nhiều nên sức khỏe hiện tại không được tốt.
Thấy Trình Tuyết Chí đi ra từ thư phòng, quản gia đưa tay đỡ ông ấy, dìu ông ấy đến chỗ điện thoại trong phòng khách, cầm điện thoại đưa cho Trình Tuyết Chí. Trình Tuyết Chí vui mừng khôn xiết: "A Thần, ông không mong cháu có thể nhận được bao nhiêu huân chương danh dự, chỉ mong cháu có thể bảo vệ bản thân mình. Ông còn đợi cháu về cưới vợ, để ông được bế chắt trai nữa!"
"Ông nội." Trình Thần nghe ông nội giục cưới, thẹn thùng đỏ bừng má, nói với vẻ hơi bất lực.
Trình Tuyết Chí nghe xong thì cười ha ha, có thể thấy rất rõ tâm trạng của ông ấy không tệ.
Lúc này, Trình Tuyết Dương và Quý Hạc Minh đi tới, nhìn thấy Trình Tuyết Chí đang nghe điện thoại, hai người đều không quấy rầy, mà rất tự giác ngồi xuống ghế sô pha chờ đợi, người giúp việc trong nhà đi pha trà cho họ.
Trình Tuyết Chí vừa quay đầu lại nhìn thấy em gái thứ ba và em rể đã đến, bèn nói với Trình Thần: "A Thần, bà ba và ông ba của cháu đến rồi, cháu có muốn nói chuyện với họ vài câu không?"
Nghe thấy hai chữ "bà ba", Trình Thần ở bên kia nhịn không được kêu lên một tiếng. Trình Tuyết Chí bị dọa, vội vàng hỏi: "A Thần, xảy ra chuyện gì vậy? A Thần, cháu làm sao vậy?"
"Bà ba, bà ba, cháu muốn nói chuyện với bà ba. Mau đưa điện thoại cho bà ba." Trình Thần ở bên kia kích động đến mức sắp nhảy dựng lên, cuối cùng cậu ấy cũng biết tại sao khi nhìn thấy Lý Trình Trình lại có cảm giác quen thuộc, đó là vì Lý Trình Trình có vài phần giống bà ba của mình, đặc biệt là đôi mắt đầy linh khí, quả thực là giống như đúc.
Trình Tuyết Chí vội vàng quay đầu nhìn Trình Tuyết Dương: "Tuyết Dương, A Thần tìm em. Đứa trẻ này, hôm nay có vẻ đặc biệt nhớ em."
"A Thần nhớ em không phải là chuyện bình thường sao? Bởi vì bà ba em đây là người đối xử với nó tốt nhất mà." Trình Tuyết Dương vui vẻ đứng dậy đi tới, nhìn bước đi nhanh nhẹn, không hề giống bà lão sáu mươi lăm tuổi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Tuyết Dương nhận lấy điện thoại anh cả đưa cho, hiền từ gọi: "A Thần, có phải nhớ bà ba không?"
Trình Thần vội vàng nói: "Bà ba, trước đây không phải cháu từng về nông thôn đón đồng đội của cháu sao? Cháu phát hiện ra chị dâu của cậu ấy rất giống bà ba, ít nhất cũng giống tới năm sáu phần. Còn có đôi mắt đó nữa, giống hệt bà ba lúc còn trẻ. Trước đây không phải cháu đã nhìn thấy ảnh bà ba trên đồng hồ bỏ túi sao? Thật sự giống với bà ba y như đúc."
Trình Tuyết Dương cảm thấy hơi ngạc nhiên: "Chị dâu? Vậy thì chắc là còn nhỏ lắm!"
"Mười tám tuổi, nhỏ hơn anh trai của đồng đội cháu mười tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn cậu ấy bốn tuổi. Tuổi của người này kết hôn với đồng đội của cháu còn tạm được, nhưng kết hôn với anh trai của cậu ấy thì..." Trình Thần vội vàng quay lại chủ đề chính: "Bà ba, cháu nhìn thấy cô ấy có một cảm giác rất kỳ lạ, giống như cháu đã quen biết cô ấy từ rất lâu rồi. Đồng đội của cháu còn nói cháu rung động với cô ấy, rung động cái gì chứ? Sao cháu có thể động lòng với vợ của người khác được? Cháu thực sự có cảm giác đó. Bà ba, nếu bà không bận, có thể đến đó gặp thử, cũng không xa lắm đâu..."
Trình Tuyết Dương hoàn toàn không nghe rõ Trình Thần đang lải nhải cái gì, chỉ nghe thấy những từ như "mười tám tuổi","trông giống bà". Mười tám tuổi, nhà bà ấy có một cặp cháu gái sinh đôi cũng mười tám tuổi. Đồng thời có một giọng nói bên trong bà ấy mách bảo bà ấy rằng đứa cháu gái không giống với người nhà họ Trình cũng không giống với người nhà họ Quý kia không phải là cháu gái ruột của bà ấy. Tuy bà ấy không có chứng cứ nhưng bà ấy luôn cho là như vậy.
"A Thần, cô gái cháu nói đến đang ở đâu vậy?" Trình Tuyết Dương kiềm chế sự kích động trong lòng, một giọng nói thúc giục bà ấy phải đi gặp cô gái này.
"Huyện Dương Chi, trấn Thần Quang, thôn An Cư, Lý Trình Trình." Trình Thần đáp: "Bà ba, bà nhìn thử sẽ biết ngay. Cô ấy giống bà ba hơn bất kỳ ai trong nhà họ Trình."