Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 93

Trình Tuyết Dương nghe đến hai chữ Trình Trình thì cảm thấy thật trùng hợp, bởi vì năm xưa bà ấy đã muốn đặt tên con gái mình là "Trình Trình" nhưng đứa con đầu tiên là con trai. Sau đó bà ấy lại muốn đặt tên cho cháu gái là "Trình Trình", kết quả là con dâu cả sinh cho bà ấy một cặp sinh đôi. Nhưng mà bản thân họ đã đặt tên cho con rồi. Đứa lớn tên là Quý Khiết, đứa nhỏ tên là Quý Tình, cho nên không dùng đến cái tên này.

Bây giờ nghe thấy người khác cũng có tên là "Trình Trình", Trình Tuyết Dương cảm thấy cái tên này giống như là do bà ấy đặt vậy.

"Đợi đến khi giải quyết xong việc nhà, bà nhất định phải đích thân qua xem. Cô gái khiến A Thần cảm thấy giống bà rốt cuộc là giống bà đến mức nào." Trình Tuyết Dương nghiêm túc nói. Bà ấy muốn gặp gỡ cô bé trông rất giống mình này.

Đồng thời còn sử dụng cái tên mà bà ấy đã thích trong mấy chục năm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà ấy luôn muốn đặt tên cho con mình là "Trình Trình" nhưng lại luôn lỡ hẹn với cái tên này.

Trình Tuyết Dương quay lại ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh Quý Hạc Minh. Quý Hạc Minh vươn tay nắm lấy tay bà ấy. Kể từ khi họ vượt qua muôn vàn khó khăn để đến được với nhau. Quý Hạc Minh luôn trân trọng bà ấy như báu vật, ngay cả khi giờ đây bà ấy đã trở thành bà lão sáu mươi lăm tuổi.

"Bà muốn đến trấn Thần Quang à?" Quý Hạc Minh dịu dàng hỏi.

Trình Tuyết Dương gật đầu: "Cuối năm rồi, mọi nơi đều bận rộn. Đợi mọi việc xong xuôi rồi qua trấn Thần Quang xem rốt cuộc là nơi như thế nào."

Mặc dù nghe có vẻ hơi khó tin nhưng Trình Tuyết Dương lại kiên định tin rằng, bí ẩn trong lòng bà ấy chỉ có thể được giải đáp sau khi bà ấy đến trấn Thần Quang.

Nhiều năm nay cũng không biết xảy ra chuyện gì, mỗi lần chỉ cần nghe tiếng nói trong đầu, bà ấy có thể tránh được những chuyện không hay. Nếu không có tiếng nói trong đầu nhắc nhở, có lẽ bà ấy đã không còn trên cõi đời này.

Quý Hạc Minh gật đầu: "Đến lúc đó tôi sẽ đi cùng bà."

Trình Tuyết Dương gật đầu.

Trình Tuyết Dương và Quý Hạc Minh ăn cơm ở nhà anh cả, sau đó cùng nhau về nhà. Nhưng lúc họ đang đi giữa đường thì nhìn thấy Quý Tình, cũng chính là em gái trong hai đứa cháu gái sinh đôi đang đi vào một con hẻm nhỏ cùng một người phụ nữ.

Trình Tuyết Dương nhìn Quý Hạc Minh, không nói gì mà âm thầm ghi nhớ một số việc trong lòng.

Hai đứa cháu gái sinh đôi, chị là Quý Khiết và em gái là Quý Tình. Chị gái ngoan ngoãn hiền lành, học giỏi, tuy có khuyết điểm nhưng ưu điểm vẫn nhiều hơn khuyết điểm.

Quý Tình thì lại không giống như vậy, cả người đều có khuyết điểm, cả người đều tâm cơ. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng tâm cơ của cô ta còn nhiều hơn cả mẹ chồng độc ác.

Cô ta dựa vào sức của chính mình khiến cho cả nhà họ Trình và nhà họ Quý đều chán ghét cô ta không chịu được.

Từ nhỏ Trình Tuyết Dương đã bắt đầu nghi ngờ, bởi vì nhà họ Trình thật sự không tìm ra một người nào như vậy. Con cái ít nhiều cũng phải có chút giống ba mẹ nhưng Quý Tình lại không có một điểm nào giống. Còn không chỉ có một người từng nói với bà ấy, nhà họ Quý có phải là bế về nhầm đứa trẻ lúc ở bệnh viện hay không?

Lúc đầu khi nghe người khác nói, Trình Tuyết Dương cũng không để ở trong lòng. Sau này khi bà ấy phát hiện ra vấn đề, muốn điều tra lại thì đã không còn cách nào điều tra được nữa.

Không còn cách nào điều tra, vậy thì bắt đầu từ Quý Tình, chậm rãi điều tra, thế nào một ngày nào đó bà ấy cũng sẽ tìm ra chân tướng sự việc.

 

Hôm nay là ngày họp chợ, Lý Trình Trình muốn mua sắm dự trữ nên đi một mình. Cô không đi xe đạp vì một cô gái đi một chiếc xe mới toanh như vậy quả thực rất bắt mắt.

Lỡ như bị cướp trên đường thì sao? Chiếc xe đạp đó mới chỉ đi được vài tháng. Mặc dù nhìn nó không mới hoàn toàn nhưng vẫn cho cảm giác rất mới vì họ chỉ đi vào mỗi buổi sáng, bình thường rất ít khi đi.

Sau khi Lý Trình Trình đến chợ thì đi thẳng đến quầy thịt heo, đưa cho chủ quầy một tờ giấy, dặn họ lát nữa mang đồ đến địa điểm đã hẹn. Sau đó cô quay đi, trên đó ghi rõ phần thịt và trọng lượng cô muốn.

Mua một lúc nhiều như vậy chắc chắn sẽ gây xôn xao, hay là giao dịch riêng tư vậy!

Đợi chủ quầy thịt heo mang đồ đến, Lý Trình Trình trả tiền, cất đồ vào hang động rồi đi tiếp. Cô đi thẳng đến thị trấn vì nơi đây vốn gần thị trấn, cách thị trấn không xa, không lâu sau là đến thị trấn.

Lăng Nhược Tuyết sắp tham dự kỳ thi đại học vào tháng bảy năm sau, chỉ còn hơn bảy tháng nữa là đến. Lý Trình Trình quyết định tặng Lăng Nhược Tuyết một bộ tài liệu ôn tập tốt hơn, hy vọng có thể giúp được cô ấy.

Lý Trình Trình mua xong tài liệu ôn tập rồi đi ra ngoài. Cô không mua cho mình, cô có sách của Trình Nhã cho nên tạm thời không cần mua sách giáo khoa.

Ra khỏi nhà sách mới phát hiện trời bên ngoài âm u, những hạt mưa lất phất rơi xuống từ bầu trời.

Hang động của Lý Trình Trình không có ô, muốn mua ô chỉ có thể đến hợp tác cung ứng.

Lý Trình Trình do dự một chút rồi cất tài liệu ôn tập vào lòng, cúi đầu chạy về phía trước. Đột nhiên một đứa trẻ không biết từ đâu lao ra,"bịch" một tiếng đ.â.m thẳng vào lòng Lý Trình Trình, sau đó ngã gục bên cạnh cô.

Nhìn đứa trẻ ngã gục trước mặt, trong lòng Lý Trình Trình hoảng sợ tột độ, đây là ăn vạ sao?

Chiêu trò mới của bọn buôn người?

Ở đời trước, cô từng đọc được rất nhiều chiêu trò của bọn buôn người trên báo. Trong đó có cả việc dùng người già và trẻ em để đánh lừa lòng cảnh giác của nạn nhân, sau đó giáng một đòn chí mạng vào nạn nhân.

Nhưng đứa trẻ này xinh trai thật, dù là bộ quần áo rách rưới cũng không che giấu được khí chất toàn thân. Cho dù không xuất thân từ gia đình giàu có thì cũng hẳn là gia đình có nề nếp.

"Mọi người có ai biết đứa trẻ này không? Có ai biết đứa trẻ này là ai, nhà ở đâu không?" Bây giờ trời lạnh thế này, lại còn đang mưa, không thể để đứa trẻ nằm mãi trên nền đất lạnh được. Thế là Lý Trình Trình bắt đầu hỏi mọi người xung quanh nhưng mọi người đều lắc đầu.

Cuối cùng Lý Trình Trình vẫn không đành lòng. Cô do dự một lát rồi cũng bế đứa bé lên từ dưới đất. Đừng thấy đứa bé này gầy, không ngờ lại khá nặng, Lý Trình Trình bế nó còn có chút khó khăn.

Đến ven đường, Lý Trình Trình chặn một chiếc xe ba bánh, nói: "Chú ơi, đến bệnh viện gần đây nhất."

Chẳng mấy chốc, xe ba bánh dừng trước cổng bệnh viện. Lý Trình Trình bế đứa bé chạy vào trong, vừa chạy vừa kêu: "Bác sĩ ơi, cứu mạng, cứu mạng..."

Y tá ở phía trước nghe tiếng kêu của Lý Trình Trình, nhìn thấy đứa bé trong lòng cô thì vội vàng đẩy giường bệnh ra. Cô ấy đợi Lý Trình Trình đặt đứa bé lên liền đẩy vào phòng khám.

Lý Trình Trình ngồi trên ghế thở dốc. Đứa bé trai này thực sự rất nặng, có vẻ tuổi cũng không nhỏ, ước chừng khoảng bảy, tám tuổi. Chỉ là không biết vì sao đứa bé lớn như vậy lại ở ngoài đường, là trẻ lang thang ở khu vực Hạ Vân Lai sinh sống sao?

 
Bình Luận (0)
Comment