Chương 613
Ánh sáng chiếu rọi hậu hoa viên hậu cung, Triệu Thự dẫn theo mấy đứa cháu trai, cháu gái như Tư Nguyệt, Tư Lăng chơi đá cầu, thời hạn 3 tháng đã qua gần một tháng rồi, sức khoẻ của Triệu Thự cũng trở nên rất kém, hiện giờ nói là chơi đá cầu, kỳ thật cũng chỉ có thể chầm chập đá vài cái, đại bộ phận là nhìn cháu trai cháu gái chơi. Trong lương đình cách đó không xa, Triệu Nhan đang ngồi chỗ đó uống trà cùng Cao hoàng hậu, nói ra thì quả thật là hiếm có khi 2 người ngồi cùng với nhau, bởi vì đôi bên đều không thuận mắt đối phương, thậm chí Triệu Nhan ngoại trừ những dịp lễ tết, thời gian khác đều không bao giờ chủ động đến gặp vị mẫu thân trên danh nghĩa này của mình, hôm nay hắn dẫn đám Tư Nguyệt tiến cung, vốn là muốn để mấy đứa cháu trai cháu gái ở cùng Triệu Nhan nhiều một chút, nhưng không nghĩ tới Cao hoàng hậu cũng ở đây, thế là liền trở thành cục diện như bây giờ. Lúc mới bắt đầu Triệu Nhan và Cao hoàng hậu đều không nói chuyện, mà đều vờ uống trà, không khí cũng trở nên có chút nặng nề, qua một hồi lâu, lúc này mới thấy Cao hoàng hậu đánh tan bầu không khí nặng nề này trước, nói:
- Nhan nhi, con có thể nghĩ đến việc để con cái tiến cung bồi phụ hoàng con, đây cũng xem như là có tâm rồi, bổn cung cũng rất lâu rồi không thấy phụ hoàng con vui vẻ đến vậy.
Triệu Nhan nghe thấy lời của Cao hoàng hậu cũng không khỏi ngoảnh đầu lại nhìn Triệu Thự đang cười ha hả ở chỗ không xa kia, tuy là ông đã không đá nổi nữa, nhưng vẫn chỉ huy mấy đứa cháu trai và cháu gái, nụ cười trên gương mặt chưa từng mất đi, xem ra từ khi ông hoàn toàn giao chính vụ nặng nề cho Triệu Húc xong, Triệu Thự cũng đã triệt để buông lơi, hôm nay lại thấy mấy đứa cháu, càng khiến ông vui vẻ vạn phần, hưởng thụ niềm vui gia đình mà mình đã từng mất đi.
- Đa tạ mẫu thân đã khen ngợi, tuy nhiên thân làm con, tận hiếu với phụ thân cũng là việc nên làm, cho nên mẫu thân cũng không cần khen ngợi gì nhiều.
Triệu Nhan lập tức khom người nói, tuy rằng bình thường hắn và Cao hoàng hậu rất xa lạ, nhưng trong lúc này, hắn cũng chỉ có thể cần răng trò chuyện với đối phương. Tuy nhiên Cao hoàng hậu hình như là không có nghe được lời của Triệu Nhan, mà tự lẩm bẩm thở dài, nói với giọng hoài niệm:
- Lại nói cuộc đời này của phụ hoàng con đầy trắc trở, lúc đầu vốn là được. Nhân Tông hoàng đế nhận làm dưỡng tử, cũng xem như một bước lên trời, nhưng không nghĩ tới Nhân Tông hoàng đế vì phi tân bên người mang thai, vì thế đã đuổi phụ thân con ra khỏi hoàng cung, từ đó về sau phụ thân con luôn nơm nớp lo sợ, sau khi ta gả cho ông ấy, không hề thấy ông ấy có một ngày ngủ ngon giấc, bởi vậy sức khoẻ cũng trở nên rất kém, mãi sau này lại lần nữa được phong làm thái tử, ông ấy cuối cùng mới bình tĩnh lại, đáng tiếc vẫn chưa làm hoàng đế được mấy năm, sức khoẻ đã không ổn rồi.
Cao hoàng hậu tuy là rất hống hách, nhưng quả thật là có tình cảm với Triệu Thự. Lúc nói đến đây cũng đau lòng đến rơi lệ, đối với việc này Triệu Nhan cũng không biết nên khuyên như thế nào, cuối cùng cũng chỉ đành cần răng nói:
- Phụ hoàng tuy chưa tại vị mấy năm, nhưng lại khiến quốc lực Đại Tống ngày càng vững mạnh, đối ngoại thì lại diệt được Tây Hạ, tiến tới uy hiếp Bắc Liêu, công lao to lớn e là chỉ có Thái Tổ mới có thể sánh bằng, bách tính thiên hạ ngày sau nhất định cũng sẽ còn nhớ sự anh minh của phụ hoàng!
- Chỉ mong là vậy!
Cao hoàng hậu nghe đến đây chỉ thở dài, cũng không nói thêm gì nữa, Triệu Nhan cũng không biết nên nói gì. Kết quả hai người lại lần nữa lâm vào tình trạng trầm mặc ngượng nghịu, tuy nhiên cũng chính lúc này, Triệu Nhan bỗng nhìn thấy ở sau núi giả bên trái lương đình, có một nữ tử mặc cung trang đang vụng trộm dò xét nơi này của hắn cùng phía bên kia của Triệu Thự, vừa bắt đầu Triệu Nhan còn cho rằng là cung nữ nào đang hiếu kỳ, nhưng sau đó lại phát hiện cách ăn mặc của đối phương không giống cung nữ. Chỉ đáng tiếc bởi vì khoảng cách hơi xa, không thể thấy rõ dung mạo của đối phương. Cao hoàng hậu tuy rằng không nói, nhưng vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Triệu Nhan, khi bà thấy ánh mắt của Triệu Nhan cứ luôn nhìn về ngọn núi giả ở không xa, cũng không kìm nổi mà quay đầu lại nhìn, kết quả vừa đúng lúc nhìn thấy nữ tử kia đứng sau núi giả, lúc này bà trước tiên là biến sắc, rồi lập tức thở dài, sau đó thấp giọng nói mấy câu với cung nữ ở bên cạnh, đối phương lập tức lĩnh mệnh rời đi. Chỉ một lát sau, chỉ thấy cung nữ đó đưa nữ tử sau núi giả đến, đợi đến khi nàng ta đến gần, Triệu Nhan lập tức kinh ngạc đến nỗi đứng bật dậy, bởi vì nữ tử này không phải ai khác, mà chính là mẹ ruột của hắn Trương Quý Nghỉ. Trương Quý Nghỉ năm nay vẫn chưa đến 35 tuổi, có thể là do nguyên nhân trời sinh xinh đẹp, đến hiện giờ nhìn vẫn trẻ trung, chỉ là lúc này gương mặt bà tràn đầy vẻ sợ hãi, hiển nhiên là sợ bị Cao hoàng hậu trách tội, Triệu Nhan nhìn thấy Trương Quý Nghị, trong lòng cũng đoán ra được mục đích mà bà đến, hản là nghe nói không chỉ có hắn, mà còn có Tư Nguyệt bọn nó tiến cung, chúng nó đều là cháu trai cháu gái của bà, nhưng Trương Quý Nghỉ chưa từng được tận mắt nhìn thấy chúng, cho nên hôm nay mới không kìm nổi chạy đến nhìn từ xa, nhưng không nghĩ tới lại bị Triệu Nhan và Cao hoàng hậu nhìn thấy. Nghĩ tới những điều trên, Triệu Nhan cũng cảm thấy đau lòng, tuy trong lòng hắn không thật sự xem Trương Quý Nghi như mẫu thân ruột của mình, nhưng giữa hai người lại có mối quan hệ máu mủ không thể dứt bỏ được, đặc biệt là khi Triệu Nhan nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm lo âu của Trương Quý Nghỉ, càng khiến lòng hắn thêm khó chịu, lập tức đứng dậy giành nói trước: