Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Chương 104

Chương trình của các em học sinh vốn đã ở cuối, thêm nữa chương trình cũng không nhiều, vì vậy buổi biểu diễn tối nay nhanh chóng kết thúc tốt đẹp.

Tất cả các diễn viên lên sân khấu chào khán giả, nhóm học sinh tiểu học của Cố Niệm đứng ở hàng đầu. Người phụ trách chụp ảnh trong đơn vị cầm máy ảnh "tách tách" chụp hình.

Có các lãnh đạo lên sân khấu chúc mừng các diễn viên.

Những người ngồi trong khu vực dành cho gia đình cũng gần như đã ra về hết, chỉ còn các phụ huynh có con trên sân khấu đang chờ đợi.

Tô Chiêu Chiêu cũng đứng đợi dưới sân khấu.

Cố Hành bước đến trước mặt cô, Tô Chiêu Chiêu chỉ vào người đang chụp ảnh và hỏi, “Có thể rửa thêm vài tấm ảnh không? Chỉ rửa những ảnh có bọn trẻ, chúng ta sẽ tự trả tiền.”

“Được, chuyện nhỏ.”

“Vậy thì tốt.”

Cố Hành đề nghị, “Ngày mai chúng ta vào thành phố tìm một tiệm chụp ảnh, chụp mấy bức ảnh gia đình nhé.”

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, “Được, chúng ta sẽ mua thêm vài khung ảnh, đợi rửa ảnh xong, chúng ta sẽ treo tất cả lên tường.”

Cố Tưởng và Cố Niệm nhanh chóng bước xuống sân khấu, chúng đã thấy bố mẹ từ trên sân khấu, vừa xuống là chạy ngay về phía này.

Hai anh em mắt sáng lấp lánh, trông rõ ràng rất phấn khích!

“Mẹ ơi, vừa nãy các bác thủ trưởng đều xoa đầu con, cũng xoa cả đầu anh nữa.” Cố Niệm không biết các thủ trưởng vừa lên sân khấu là ai, tên gì, chỉ nghe các anh chị trên sân khấu gọi họ là bác thủ trưởng, nên cô bé cũng gọi theo.

Chỉ cần là lãnh đạo thì gọi là bác thủ trưởng, gọi vậy cũng không sai.

Tô Chiêu Chiêu đương nhiên cũng thấy điều đó, cô cười nói: “Các bác thủ trưởng có khen hai con không?”

“Khen chứ! Còn dặn chúng con phải học tập tốt, ngày càng tiến bộ!”

Lời khen của nhóm thủ trưởng khiến các em học sinh như được tiếp thêm năng lượng, còn hiệu quả hơn cả lời khen của bố mẹ và thầy cô.

Không chỉ có Cố Niệm và Cố Tưởng, những đứa trẻ khác sau khi xuống sân khấu cũng háo hức chia sẻ với bố mẹ.

Chu Tiểu Quân nghe nói tối nay sẽ được thưởng một quả trứng luộc, vui mừng nhảy cẫng lên!

Miệng còn hô to ‘Oa ôi! Oa ôi!’ nhưng ngay lập tức bị mẹ vỗ đầu một cái để giữ im lặng.

Chu Chính ủy thấy vậy, chỉ nói một từ, “Đáng đời!”

Nghiêm Quang dắt con trai mình bước tới, liền khen ngợi Cố Niệm, “Tiểu Niệm tối nay biểu diễn rất tốt! Hai anh em các con thật sự khiến bố mẹ nở mày nở mặt.”

Cố Tưởng và Cố Niệm chào, “Cháu chào bác Nghiêm!”

Nghiêm Quang cười gật đầu, rồi bảo con trai mình, “Con phải học tập anh chị, chơi đùa nhiều hơn, đừng suốt ngày ở nhà.”

Nghiêm Học Văn bĩu môi, không gật đầu cũng không nói gì.

Thấy vậy, Nghiêm Quang cau mày, định nói thì nghe thấy Vu Huệ Tâm gọi từ phía sau, “Lão Nghiêm, về thôi, về nhà.”

Nghiêm Quang đành nói vài câu với Cố Hành rồi dẫn Nghiêm Học Văn rời đi.

Tô Chiêu Chiêu cùng mọi người cũng rời khỏi doanh trại, đi bộ về nhà.

Trên đường đi.

Chu Tiểu Quân không thể nhịn được, thì thầm với Cố Tưởng, “... Còn bảo Nghiêm Học Văn chơi cùng chúng ta, cậu ta chẳng bao giờ chơi với chúng ta đâu, chúng ta cũng chẳng thèm chơi với cậu ta!... Cậu ta là con của bọn tư bản, chỉ biết bóc lột người khác, giống như mẹ cậu ta, chúng ta không thể nào hòa hợp được.”

Cậu bé tưởng mình nói nhỏ người lớn không nghe thấy, nhưng thực ra ai cũng nghe rõ mồn một.

Chu Chính ủy bước lên trước vài bước, ‘bộp’ một cái, vỗ mạnh lên đầu cậu.

Chu Tiểu Quân bị đánh đến ngẩn người.

Cái này không phải là vỗ đùa như trước kia mẹ cậu - Vương Xuân Hoa hay làm, mà là đánh thật!

“Về nhà rồi bố sẽ xử lý!”

Chu Tiểu Quân mím môi, lập tức òa khóc!

Sao lại đánh cậu chứ!

Thấy chồng đánh con, Vương Xuân Hoa bắt đầu thấy xót, lườm chồng một cái, “Ông không thể nhẹ tay hơn à! Thằng bé vốn đã không thông minh, đánh vậy thì còn gì nữa.”

Dù đau lòng, nhưng cô cũng không nhiều.

Chu Phương Phương bế Chu Tiểu Quân, vội vàng dỗ dành và dẫn cậu về nhà.

Cố Tưởng và Cố Niệm sợ đến nín lặng.

Bác Chu thật hung dữ!

Những người đi cùng nghe thấy tiếng khóc còn hỏi thăm.

Chu Chính ủy nói, “Trẻ con không nghe lời.”

“Trời ơi, nó vừa mới biểu diễn xong, nếu là con tôi, tôi còn khen không kịp nữa là…”

“Ừ, nhất thời không nhịn được…”

Chu Chính uỷ chỉ nói vài câu qua loa, cho qua chuyện.

Chu Chính ủy thực sự nổi giận, chỉ muốn nhanh chóng về nhà để dạy dỗ Chu Tiểu Quân.

Cố Hành khuyên ông.

Ông lại nói: “Đứa trẻ này, không quản thì không được, nói lung tung đủ thứ, nếu cứ như vậy sẽ làm hư Cố Tưởng và Cố Niệm mất.”

Ông lại quay sang bảo Cố Tưởng và Cố Niệm, “Đừng nghe lời Tiểu Quân, bạn nhỏ Học Văn là bạn học của các cháu, bạn học thì phải sống hòa thuận, không được chia bè kéo phái, càng không được vu khống người khác. Các cháu chỉ cần nhớ rằng, bố của bạn ấy là đồng đội của bố các cháu!”

Cố Tưởng và Cố Niệm gật đầu lia lịa.

Cố Tưởng còn nói, “Chúng cháu biết rồi, bác Chu, bác đừng đánh Tiểu Quân.”

Tay của bác Chu to như vậy, Tiểu Quân chắc chắn sẽ đau, trước giờ cậu ấy bị đánh nhiều nhưng chưa từng khóc như hồi nãy.

Chu Chính ủy nói, “Bác biết rồi.”

Đến khi về đến cửa nhà, Cố Hành lại khuyên Chu Chính ủy, “Trẻ con không hiểu chuyện thì dạy dỗ thêm, từng chút một nói cho chúng nghe, nắm đ.ấ.m là để đối phó với kẻ thù.”

Chu Chính ủy gật đầu, không biết có nghe lọt tai không.

Vừa vào cửa, ông lập tức đi tìm Chu Tiểu Quân.

Chu Phương Phương biết em trai còn sẽ bị đánh, nên đã dắt cậu vào phòng và chốt cửa lại.

Chu Chính ủy gõ cửa rất lâu nhưng Chu Phương Phương vẫn không mở cửa.

Cô còn khuyên bố.

“Bố đang giận, chờ bố hết giận rồi con sẽ mở cửa.”

Chu Chính ủy không dạy được con trai, quay sang mắng Vương Xuân Hoa, “Bà là mẹ kiểu gì mà dạy con như vậy! Bà nghe xem nó vừa nói cái gì! Còn bé mà đã nói những lời vớ vẩn không biết học từ đâu, còn dám nói cho Cố Tưởng và Cố Niệm nghe! Những lời đó có thể tùy tiện nói ra sao? Để lão Nghiêm nghe thấy thì sẽ nghĩ gì? Người ta sẽ nghĩ là tôi dạy nó!”

Ông tức giận đi qua đi lại trong phòng, bước chân nặng nề và vội vã, như thể sắp dẫm thủng sàn nhà, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Người ta tuy cưới một cô vợ xuất thân từ gia đình tư bản, nhưng những chuyện khác không làm gì sai! Hồi đó trên chiến trường, mưa b.o.m bão đạn, giữa ranh giới sống chết, bao lần cậu ta lấy thân mình che đạn, trải qua bao lần thử thách sinh tử, lập bao chiến công…”

“Con trai của một anh hùng chiến đấu, trong miệng con trai nhà ta lại trở thành con của bọn tư bản! Thật là muốn dập cho một cái!”

Vương Xuân Hoa cũng biết chồng mình coi trọng tình đồng đội nhất, con trai mình tuy nói… có một nửa là sự thật, nhưng những chuyện này thật sự là không thể nói bừa.

"Được rồi, anh đừng tức giận nữa, đợi nguôi giận thì nói chuyện tử tế với nó sau. Nó còn nhỏ, chắc chắn là nghe người khác nói rồi về bắt chước theo thôi."
Bình Luận (0)
Comment