"Được nghỉ mẹ sẽ về, các con phải nghe lời bố nhé. Nếu bố không có nhà, có việc thì tìm thím Vương và bác Chu bên cạnh..."
Tô Chiêu Chiêu dặn dò Cố Tưởng và Cố Niệm.
Cố Tưởng gật đầu: "Mẹ cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho em."
Trước đó, Cố Niệm còn ổn, nhưng lúc chia tay lại không nỡ rời mẹ, cúi đầu buồn bã không nói lời nào.
Cô bé chưa từng xa mẹ lâu đến vậy.
Tô Chiêu Chiêu xoa đầu cô bé: "Tiểu Niệm thì sao nào?"
Cố Niệm ngẩng đầu hỏi: "Mẹ ơi, Chủ nhật mẹ có về không?"
Tô Chiêu Chiêu nhìn chiếc xe đạp để trong nhà: "Hay mẹ mang xe đạp theo, để chiều thứ Bảy sau khi học xong, mẹ có thể đạp về."
Cố Hành không đồng ý: "Bình thường em đạp xe đến thành phố là đi cùng mọi người trong cơ quan."
Nếu đi một mình mà có chuyện gì xảy ra thì sao?
Ngã hay va chạm là nhẹ, nhưng anh lo gặp phải chuyện khác, an ninh bây giờ đâu có tốt như trước.
Một người phụ nữ đạp xe trên con đường vắng, chưa kịp về đến nhà thì trời có khi đã tối, chỉ nghĩ đến thôi Cố Hành cũng không yên tâm.
"Cố Niệm." Cố Hành cau mày gọi cô bé.
Cố Niệm nhìn bố với vẻ hối lỗi: "Bố ơi, con sai rồi."
Cố Hành thả lỏng vẻ mặt, nói thêm: "Nếu mẹ không về, chúng ta có thể đến thành phố thăm mẹ."
Cố Niệm lập tức vui mừng, gật đầu lia lịa.
Cô bé thích được đi chơi ở thành phố.
Cố Hành lại nói với Tô Chiêu Chiêu: "Nếu thứ Bảy bộ đội có xe đi vào thành phố, anh sẽ bảo họ ghé trường tìm em, xem em có thể về được không."
Tô Chiêu Chiêu gật đầu, như vậy là tốt nhất rồi.
Đến ngã tư, xe của Tiểu Phương đã đợi sẵn.
Cố Hành đặt hành lý của Tô Chiêu Chiêu lên xe.
Sau khi lên xe, Tiểu Phương vừa lái vừa hỏi: "Chị dâu, chị định đi đâu vậy?"
Hành lý này chắc chắn không phải của Cố đoàn nhà cậu, cậu nhìn qua là biết.
Tô Chiêu Chiêu nói: "Đi Hải Thành học."
Cố Hành: "Đưa chị dâu cậu đến Đại học Hải Thành trước đã."
"Ồ!" Tiểu Phương ngạc nhiên: "Chị dâu đi học ở Đại học Hải Thành à! Đại học Hải Thành là ngôi trường trăm năm tuổi, nổi tiếng lắm! Những người ra từ đó đều là những trí thức xuất sắc! Chị dâu, chị giỏi thật đấy! Học xong chị cũng là trí thức trong số trí thức rồi!"
Tô Chiêu Chiêu nhìn Cố Hành, thấy anh cười rõ ràng nơi khóe miệng.
Người khác khen vợ anh, anh vui lắm chứ gì.
"Đây chỉ là suất học do đơn vị cấp, thời gian cũng không dài, với lại còn khác biệt rất lớn với sinh viên chính quy của trường, nội dung học cũng khác."
Địa điểm học được đặt tại Đại học Hải Thành, nhưng chứng chỉ chỉ là bằng trung cấp, chênh lệch không chỉ một chút, mà là rất lớn.
Nhưng hiện tại trung cấp rất được ưa chuộng, còn khó thi hơn cả cấp ba. Tốt nghiệp trung cấp có thể được phân công việc làm, và thường là những công việc tốt. Ngược lại, nếu học xong cấp ba mà không thi đỗ đại học, sẽ bị bỏ lửng giữa chừng, không thể được phân công công việc chuyên môn.
Tiểu Phương gật gù: "Chị dâu đến Đại học Hải Thành, chắc chắn giáo viên dạy cũng là giảng viên của trường đó chứ gì."
"Cái đó thì đúng."
"Thế thì chẳng khác nhau là bao."
Trên đường đi, Cố Hành liếc nhìn Tiểu Phương vài lần.
Chẳng mấy chốc họ đã đến Đại học Hải Thành.
Cố Hành lấy hành lý xuống, nói với Tiểu Phương: "Cậu đợi tôi ngoài này."
Tô Chiêu Chiêu hỏi: "Anh định đưa em vào à? Có ảnh hưởng gì đến việc họp của anh không?"
"Vẫn còn sớm, anh đưa em đến ký túc xá."
Tô Chiêu Chiêu cầm giấy giới thiệu, còn Cố Hành mặc quân phục, gần như không gặp trở ngại nào khi vào Đại học Hải Thành.
Giấy giới thiệu ghi rõ địa điểm báo danh là phòng 203, tòa nhà Văn Hối.
Đại học Hải Thành rất lớn, kiến trúc mang phong cách kết hợp giữa Đông và Tây, đặc trưng của thời Dân quốc.
Họ đi qua mấy tòa nhà nhưng vẫn chưa tìm được.
Cố Hành hỏi thăm một sinh viên trong trường, cậu sinh viên chỉ đường, cuối cùng họ mới tìm được tòa nhà Văn Hối.
"Đây là tòa nhà Văn Hối sao."
Tô Chiêu Chiêu nhìn ba chữ "Văn Hối Lâu" to lớn, rồng bay phượng múa, mà thầm cảm thán.
Tên hay thật, chỉ là nó quá khuất.
Gọi là toà nhà, nhưng thực chất chỉ có hai tầng.
Nó đứng lẻ loi ở đây, như thể đã bị lãng quên trong góc thời gian.
Nhìn từ bên ngoài, rõ ràng đây là một tòa nhà rất cũ, dấu vết thời gian khắc sâu lên nó.
Toàn bộ tòa nhà có vẻ xám xịt, không chút sáng sủa, mang đến cảm giác cũ kỹ và đổ nát. Đặc biệt là những vết nước loang lổ trên tường, khiến người ta cảm nhận được sự tàn phai và ảm đạm.
Tô Chiêu Chiêu rùng mình, nơi này mà quay phim ma thì hợp quá.
Lần lượt những người khác cũng đến báo danh, có người thốt lên: "Trời ơi! Đại học Hải Thành còn có tòa nhà cũ kỹ thế này à! Bao lâu rồi không sửa chữa nhỉ?"
"Đây có phải là nơi chúng ta học trong ba tháng tới không?"
"Không phải chứ, giấy giới thiệu chỉ nói đến đây báo danh mà."
"Chắc chắn không phải! Nhìn đây cũng chẳng giống lớp học, bên trong chưa dọn dẹp gì cả."
Có người ghé mắt nhìn vào qua cửa sổ tầng một: "Bàn ghế hỏng hết rồi."
Tiếc là, khi họ lên tầng hai, câu trả lời là lớp học ở ngay tầng một.
Có người hỏi giáo viên phụ trách báo danh: "Lớp học chưa được dọn dẹp, bàn ghế đều hỏng rồi."
Giáo viên báo danh đẩy kính mắt: "Người đến rồi thì dọn dẹp đi. Bàn ghế hỏng thì sửa, không sửa được thì xuống kho lấy cái mới, vội gì chứ?"
Mọi người thất vọng!
Thật quá khác với những gì họ tưởng tượng.
Tô Chiêu Chiêu đưa giấy giới thiệu cho thầy: "Thầy ơi, ký túc xá của chúng em ở đâu ạ?"
Ông thầy nhìn cô một cái: "Ký túc xá ở tòa Lại Ân Các, phía dưới mũi chính là miệng, tự biết hỏi người khác chứ."
Sau đó đưa cho cô một tờ "Nội quy nhập học", trên đó ghi số phòng của lớp học và ký túc xá, thời gian lên lớp và các quy định trong thời gian học.
Còn có một tấm thẻ sinh viên tạm thời, chỉ có giá trị trong ba tháng, được thiết kế riêng cho những người "mượn trường để học" như họ.
"Trường mình có thư viện, cầm thẻ sinh viên này vào thư viện đọc sách mượn sách, ra khỏi trường thì không cần nhưng vào thì phải có..."
"Cảm ơn thầy."
Tô Chiêu Chiêu cầm tờ nội quy nhập học và thẻ sinh viên đi xuống tầng.
Cố Hành đang đợi dưới lầu: "Thế nào rồi?"
Tô Chiêu Chiêu bất đắc dĩ chỉ vào tầng một: "Sau này em học ở đây, thầy bảo khi mọi người đến đông đủ sẽ cùng dọn dẹp."
Cố Hành: "… Thật qua loa."
Sinh viên nhập học đúng là phải dọn dẹp lớp học, nhưng lớp học của người ta đâu đến mức như thế này.
Nhìn là biết lớp học này đã lâu không dùng.
"Thôi, thôi, người ta là trường danh tiếng, cho những người không đỗ đại học như chúng em học, thì cũng phải…"
Không nên nói đốt hương.
"Dù sao thì cứ vậy đi, ít nhất không khí học tập ở đây cũng rất tốt. Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi ký túc xá trước. Tên ký túc xá nghe cũng hay đấy, Lại Ân Các..."