Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Chương 174

Tô Chiêu Chiêu đứng trước cổng Lại Ân Các, ngẩn ngơ như một bức tượng trong gió...

"Đây là Lại Ân Các sao..."

Tên nghe thật hay nhưng Lại Ân Các và Tòa nhà Văn Hối... chẳng khác gì nhau. Cả hai đều là tòa nhà hai tầng, cũ kỹ và hẻo lánh.

Lại Ân Các thậm chí còn nhỏ hơn, dù có hai tầng, nhưng tầng hai trông giống như một gác xép, tầng một trông còn rộng hơn.

Nơi này không giống ký túc xá, mà giống như một ngôi nhà dân.

Còn là kiểu nhà đã lâu không có người ở.

Đúng là không nên kỳ vọng nhiều quá.

Đại học Hải Thành có thể tìm được hai tòa nhà như thế này để bố trí cho họ, thật là không dễ dàng gì.

Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành nhìn nhau, cô nói: "Nữ đồng chí ở tầng hai, em tự lên được, anh về trước đi."

Cố Hành nói: "Để anh mang đồ lên đã."

Hai người cùng nhau lên cầu thang, trên gác xép chỉ có hai phòng, một bên trái và một bên phải, ở giữa là một sảnh nhỏ, bên ngoài sảnh là một ban công.

Cửa phòng bên phải hơi hé mở, bảng tên trên cửa ghi số phòng 201, bên trong có tiếng nói chuyện, có lẽ là của những người bạn cùng phòng đã đến trước.

Tô Chiêu Chiêu gõ cửa.

"Ai vậy?"

Cửa phòng được mở từ bên trong.

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười: "Xin chào, tôi cũng ở ký túc xá này."

Người mở cửa là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặt tròn, tóc tết hai b.í.m dài: "Chào chị, chị vào đi. Bọn em cũng vừa đến, đang dọn dẹp, ký túc xá bẩn quá, trên giường và sàn nhà đầy bụi."

Trong phòng còn một cô gái khác, trông trẻ hơn, đang lau giường bằng khăn lau.

Thấy Tô Chiêu Chiêu, cô ấy mỉm cười.

"Giường không dán tên, chị chọn tự do nhé."

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười gật đầu và bước vào vài bước, Cố Hành cũng theo vào.

Lúc này họ mới nhận ra Tô Chiêu Chiêu có người đưa đến, mà lại là một cán bộ mặc quân phục!

Tô Chiêu Chiêu giới thiệu với họ: "Đây là chồng tôi."

"Chào mọi người." Cố Hành gật đầu chào hỏi.

"Xin chào."

Chào hỏi xong, hai cô gái lại cúi đầu dọn giường của mình.

Cố Hành hỏi: "Ngủ bên cửa sổ nhé?"

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Ngủ giường dưới."

Trong căn phòng không lớn không nhỏ này, hai bên tường kê bốn chiếc giường tầng, giữa phòng là một lối đi, giữa lối đi đặt một dãy bàn dài, hai cô gái đến trước đã chọn giường tầng phía bên kia gần cửa sổ.

Hai người họ có lẽ là quen biết nhau.

Cố Hành đặt hành lý lên bàn, lấy ra một chiếc khăn lau từ trong túi.

Đây là do Cố Hành nhét vào, ban đầu Tô Chiêu Chiêu không muốn mang theo, nghĩ là không cần thiết.

Hóa ra cô còn trẻ quá, kinh nghiệm còn thiếu.

Cô gái mặt tròn nhắc nhở: "Phòng rửa tay ở dưới tầng, tòa nhà này có nhà vệ sinh và bếp, đều ở tầng một."

Đúng là một tòa nhà dành cho gia đình.

Cố Hành xuống tầng lấy nước.

Khi anh vừa rời đi, cô gái mặt tròn liền hỏi Tô Chiêu Chiêu: "Chồng chị làm chức vụ gì trong quân đội vậy? Nhìn cầu vai của anh ấy là biết cán bộ lớn rồi!"

Đồng phục quân đội kiểu năm 1955 có đeo quân hàm trên vai và huy hiệu quân chủng trên cổ áo, chỉ cần mặc đồng phục ra ngoài, người có kinh nghiệm nhìn một cái là nhận ra ngay. Cố Hành bình thường đi cùng gia đình ra thành phố đều mặc thường phục, chỉ hôm nay vì đi họp nên anh mặc quân phục màu xanh ô liu.

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười: "Không phải cán bộ cấp cao gì đâu, đều là bộ đội của nhân dân cả."

Cô gái mặt tròn nghe vậy liền không hỏi thêm, mỉm cười: "Em tên là Viên Viên, làm ở công ty bách hóa. Chị tên gì?"

"Tôi tên Tô Chiêu Chiêu, đến từ cung tiêu xã."

Cô gái còn lại cũng nói: "Em tên là Tạ Tiểu Mai, cũng làm ở công ty bách hóa."

Ba người lại giới thiệu tuổi tác, Tô Chiêu Chiêu là lớn tuổi nhất, Tạ Tiểu Mai chỉ mới 17 tuổi.

Ba nữ đồng chí cứ thế quen nhau.

Khi Cố Hành trở lại, Tô Chiêu Chiêu nói: "Anh về đi, kẻo muộn mất, để em tự làm."

Cố Hành nhìn đống bụi trên giường: "Anh lau trước đã."

Tô Chiêu Chiêu ngăn lại: "Đừng để bẩn quần áo anh, em tự làm được."

Vừa nói, cô vừa đẩy anh ra ngoài.

Cố Hành không tiếp tục nài nỉ. Khi ra ngoài, anh nói: "Anh vừa xuống dưới xem qua, tầng dưới chỉ có một nhà vệ sinh và một bồn rửa tay, mà nam đồng chí ở dưới, nên rửa ráy rất bất tiện, lại không có nước nóng."

Tô Chiêu Chiêu thở dài: "Em có mang phích nước, chắc chắn ở đâu đó có chỗ lấy nước nóng, trường học cũng có nhà tắm. Còn lại thì đành khắc phục thôi."

Cố Hành cau mày: "Ban đêm nếu đi vệ sinh, tốt nhất là gọi thêm bạn cùng phòng đi cùng."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Em biết rồi, anh yên tâm đi, em đâu phải con nít nữa."

"Vậy anh đi đây."

Tô Chiêu Chiêu vẫy tay: "Đi đi."

Cố Hành:...Đúng là vô tâm, chẳng có chút gì là lưu luyến.

Tô Chiêu Chiêu nhìn theo Cố Hành xuống cầu thang, rồi mới trở lại phòng.

Vừa vào phòng, Viên Viên liền cười nói: "Chị Tô, chồng chị tốt với chị quá!"

Mới gặp có một lúc mà đã nhận ra được sao?

Các cô gái đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa nha.

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười mà không nói gì.

Ba người bắt đầu dọn dẹp.

Tạ Tiểu Mai nhanh tay nhất, dọn giường xong, cô xuống lầu lấy một cây lau nhà.

"Cây lau nhà ở đâu ra vậy?"

"Trong kho ở cầu thang ấy, ký túc xá nam không dọn dẹp gì cả, bọn họ bận tìm đồ dưới lầu, em thấy nên vội lấy luôn. Chỉ có một cái thôi, chúng ta lau trước, không thì lát nữa lại phải tranh với họ."

Viên Viên hỏi: "Dưới lầu có bao nhiêu người rồi?"

"Khá đông rồi, dưới lầu có năm sáu phòng, nam đồng chí đông hơn nữ nhiều." Tạ Tiểu Mai vừa nói vừa than thở: "Chẳng công bằng gì cả."

Viên Viên nói: "Trên lầu chỉ có hai phòng, một phòng tối đa chứa được tám người... Phòng chúng ta không phải chỉ có ba người thôi chứ?"

"Ai mà biết được."

Sàn nhà đầy bụi, ban đầu không để ý, nhưng khi dùng cây lau nhà ướt lau qua, hoa văn dưới lớp bụi hiện ra.

"Nhìn gạch lát sàn đẹp ghê." Viên Viên nói.

"Cũng may là có gạch, lau sạch hơn sàn bê tông nhiều." Chỗ nào cây lau đi qua, gạch lát sàn hiện rõ hơn.

Sàn lát gạch hoa xi măng, có hoa văn trắng đỏ, kiểu dáng cổ điển thời dân quốc. Loại gạch này thường được lát ở những ngôi nhà giàu có, thường thấy trong những công trình kiến trúc kết hợp giữa Đông và Tây.

Tô Chiêu Chiêu thay nước mấy lần, lau giường thật sạch sẽ. Lau xong cô chưa vội trải giường mà chờ cho giường khô.

Cô đặt hành lý lên giường, rồi cầm chậu xuống lầu lấy nước.

Bên ngoài nhà vệ sinh tầng một là bồn rửa tay. Nghĩ đến việc cả đám người phải dùng chung một nhà vệ sinh và bồn rửa tay này trong thời gian tới, cô cảm thấy lo lắng.

Hơn nữa còn là nhà vệ sinh chung cho cả nam lẫn nữ.

Ngoài việc nửa đêm đi vệ sinh sẽ hơi bất tiện, các thời gian khác có thể đi ra nhà vệ sinh công cộng của trường.

"Đồng chí Tô."

Tô Chiêu Chiêu quay đầu lại, mỉm cười: "Là anh à, đồng chí Phùng."

Phùng An cười nói: "Là tôi. Xã công thương nói có mười đồng chí đến đây, tôi đoán trong số đó chắc chắn có cô."
Bình Luận (0)
Comment